Chương
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Lý do gì?”
Tham mưu Huống gần như không thể lý giải: “Lý do? Người của tổ chức luôn vô cùng thần bí, cũng một thân một mình, lúc này bọn họ đi vào Đông Châu, ngay cả bộ phận tình báo của tiểu đoàn thứ tám chúng tôi cũng không nhận được tin tức trước, sao anh ta lại có thể phát hiện ra?”
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Nói không chừng là do tôi may mắn đấy.”
Tham mưu Huống đột nhiên đập bàn một vãi: “Họ Triệu kia, tôi không đùa với anh đâu. Nếu anh không thể giải thích chuyện này cho rõ ràng, bây giờ tôi có quyền bắt giam anh, cho đến khi điều tra rõ thân phận và động cơ của anh đấy!”
Giọng cô ta vừa dứt, ngoài phòng họp có hai người đàn ông đi vào.
Dáng người cường tráng, ánh mắt hung hãn.
Hai người một trái một phải đứng sau lưng Triệu Nam Thiên, áp lực khủng bố lập tức tràn ra.
Theo sự xuất hiện của bọn họ, nhiệt độ trong phòng hội nghị đột nhiên giảm xuống. Giống như chỉ cần nói một câu không đúng, Triệu Nam Thiên sẽ bị hai người giam giữ tại chối Đường Bảo Khiết không hề ngẩng đầu, rõ ràng cũng không có quan hệ quá tốt với người phụ nữ kia: “Anh ta là người của Cửu Vinh”
Người phụ nữ kia nhíu mày: “Người của Cửu Vinh? Có chức vụ gì? Anh ta có tư cách tham gia hội nghị lần này sao?
Vì sao tôi không thấy tên của anh ta trong danh sách tham dự hội nghị?”
Liên tục chất vấn như thế khiến cơn tức giận của Đường Bảo Khiết tăng lên: “Thâm mưu Huống, nơi này là Cửu Vinh, chẳng lẽ tôi dẫn một người tới tham gia hội nghị còn phải được cô phê chuẩn à?”
Người phụ nữ kia cũng không khoan nhượng: “Tôi biết nơi này là Cửu Vinh, nhưng nhiệm vụ lần này không phải do mấy người Cửu Vinh các người phụ trách nữa, các người chỉ giúp đỡ hoàn thành mà thôi!”
Nói xong, cô ấy lại hỏi: “Trưởng phòng Đường, có cần tôi nhắc nhở cô một lần nữa không? Hiện tại nhiệm vụ này do tiểu đoàn tám của chúng tôi toàn quyền chịu trách nhiệm về hành động và chỉ huy, không báo trước, sao cô có thể tùy tiện đưa người tới đây?”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, khó trách vừa rồi mới thấy mặt, tâm trạng của Đường Bảo Khiết đã không tốt.
Nói chuyện cũng như ăn phải thuốc súng, hình như gặp đối thủ, quyền phá án cũng bị cướp rồi.
Nghe giọng điệu này, người phụ nữ tự xưng tiểu đoàn tám này chắc cũng là một người tham mưu tác chiến.
Suy cho cùng, nơi này là địa bàn của Cửu Vinh. Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì mà có thể ép chặt Đường Bảo Khiết thế?
Đường Bảo Khiết thấy cô ta chất vấn, tâm trạng càng thêm âm trầm: “Anh ta là ai, chẳng lẽ tôi phải giải thích với cô? Chẳng lẽ một trưởng phòng Cửu Vinh như tôi còn không có tư cách dẫn người gia nhập tổ hành động?”
“Lúc vừa vào cửa đã nói rồi, nhiệm vụ lần này do tôi phụ trách hoàn toàn!”
Hà Kỳ Bắc ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhìn có vẻ giống bênh vực, thật ra đang bỏ đá xuống giếng.
“Tham mưu Huống, trưởng phòng Đường nói không sai. Người này là Triệu Nam Thiên, đúng là người của Cửu Vinh chúng taI”
“Chẳng qua, nói đúng ra anh ta chính là nhân viên ngoài biên chế của Cửu Vinh”
Tham mưu Huống lắc đầu: “Trưởng phòng Đường à, cô có biết hay nhiệm vụ hiện tại rốt cuộc có ý nghĩa gì không?