Chương
Sau khi chào hỏi một tiếng, Triệu Nam Thiên tùy tiện tìm một chỗ giải quyết cơm tối, sau đó đúng giờ quy định chạy tới chỗ Cửu Vinh.
Lại là một loạt kiểm tra rườm rà theo thường lệ.
Vừa vào cửa đã thấy Tiểu Ngũ sải bước đi tới: “Đông cai”
Triệu Nam Thiên võ võ vai anh ta: “Sao rồi, thuận lợi không?”
Một tuần không gặp, cả người anh ta hình như thay đổi rất lớn. Tinh thần và khí thế cũng tốt hơn trước rất nhiều, nhìn qua rất giống một doanh nhân thành công.
Xem ra anh ta thích ứng với công việc này rất nhanh, so với lúc trước ở Đế Uyển, quả thực thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Tiểu Ngũ nhếch miệng cười: “Thuận lợi lắm, nhưng không cơ hội, đôi khi thấy anh cũng không thể chào hỏi.”
Triệu Nam Thiên dặn dò: “Nhớ kỹ, an toàn là trên hết!”
Tiểu Ngũ bảo đảm: “Đồng ca, anh yên tâm, tôi bây giờ…”
Còn chưa dứt lời đã đột nhiên bị một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang.
Đường Bảo Khiết bước lên trước: “Ngũ Cương, mới khen anh hai câu đã phạm sai lầm rồi! Quên điều lệ bảo mật rồi à? Không thể tiết lộ hành động chỉ tiết với người ngoài.”
Ngũ Cường không phục: “Đông ca cũng không phải người ngoài…”
Đường Bảo Khiết nhìn chằm chằm đôi mắt anh ta: “Có cần tôi nói lại một lân nữa không? Với trình độ bảo mật hiện tại của anh, chỉ có thể báo cáo nhiệm vụ chỉ tiết cho tôi, cho dù người của Cửu Vinh cũng cũng không thể lộ ra, huống chỉ là anh ta?”
Nói xong, giọng nói cô ta cũng lạnh nhạt hơn vài phần: “Nếu không muốn ở lại tổ hành động, anh cứ nộp báo cáo, †ôi sẽ tự mình phê, vậy lập tức có thể để anh rút lui rồi!”
Thấy ngũ cường đứng bất động, cô ta cười lạnh: “Nhìn gì mà nhìn, nếu không muốn đi thì lập tức vào họp cho tôi. Nếu để tôi biết sau này còn dám trái kỷ luật, lập tức cuốn gói khỏi đây cho tôi!”
Triệu Nam Thiên líu lưỡi, âm thầm lắc đầu với Tiểu Ngũ. Thầm nghĩ rốt cuộc vì người phụ nữ này lại tức giận thế, chẳng lẽ ăn phải thuốc súng sao?
Nữ ma đầu thế này, chẳng lẽ trong Cửu Vinh còn có người nào dám đắc tội cô ta?
Nghĩ vậy, anh võ võ bả vai Tiểu Ngũ: “Đi thôi, đợi nhiệm vụ hoàn thành rồi chúng ta gặp sau.”
Tiểu Ngũ cũng biết trạng thái của Đường Bảo Khiết tối nay không ổn lắm, bắn trả một ánh mắt tự cầu phúc cho Triệu Nam Thiên, sau đó vào phòng họp.
Triệu Nam Thiên muốn đi vào theo, bồng nhiên bị Đường Bảo Khiết gọi lại: “Chờ một chút, không phải ở đây.”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc: “Không ở đây?”
Đường Bảo Khiết cũng không thèm giải thích, dân đường đi phía trước, rất nhanh đã tới một phòng họp có quy cách rất cao.
Ngoài cửa có hai người kiểm tra thân phận, nếu không có Đường Bảo Khiết bảo lãnh, có lẽ muốn vào trong cũng là chuyện rất khó.
Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo vào trong.
Lúc này bên cạnh bàn hội nghị đã có không ít người ngồi.
Đập vào mắt là một màn hình điện tử cực lớn, một người phụ nữ đeo kính đen đang cầm bút laser phân tích gì đó.