Chương
Tô Mục Tuyết lạnh mặt: “Triệu Nam Thiên, anh đừng mà cợt nhả với em, thả em ra đi!”
Triệu Nam Thiên tiếp tục mặt dày nói: “Em đồng ý không tức giận nữa thì anh mới buông tay.”
Tô Mục Tuyết căn răng: “Rốt cuộc anh có buông không?”
Triệu Nam Thiên cũng không để ý tới mấy ánh mắt của người qua đường: “Không buông.”
Tô Mục Tuyết cuối cùng cũng bại trận trước: “Anh buông ra đi, có gì từ từ „ nÓI.
Triệu Nam Thiên vẫn nửa tin nửa ngờ: “Thật á, em không giận nữa à?”
Tô Mục Tuyết cả giận nói: “Anh đủ chưa hả?”
Triệu Nam Thiên vừa thấy chuyển biến tốt liền thu lưới, vội vàng buông cô ra.
Kết quả trên chân đau nhức một trận, đến lúc anh lấy lại tinh thần thì Tô Mục Tuyết đã lên lầu trước.
Anh rón ra rón rén mở cửa, lúc này mới thấy Tô Mục Tuyết ôm bả vai ngồi trong phòng khách, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì.
Trên bàn trà có một phong thư màu hồng phấn rất dễ thấy, mang phong cách vô cùng thiếu nữ.
Trực giác nói cho anh, trạng thái kỳ lạ của Tô Mục Tuyết tối hôm nay có lẽ không khỏi liên quan đến tấm phong thư này.
Sau đó lại nghĩ đến chuyện Dương Nhật Lệ nhắc lúc tối, anh đã có một suy đoán.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dương Nhật Lệ xuất ngoại để đào tạo sâu hơn về âm nhạc, theo ý của cô ta, trước khi đi có gửi cho anh một phong thư.
Nhưng lúc đó tất cả mọi người đều ở quân doanh, phong thư này tất nhiên cũng không được nói đến.
Với cảnh trước mặt này, có lẽ lá thư anh không nhìn thấy đã bị Tô Mục Tuyết phát hiện.
Tô Mục Tuyết nhanh chóng mở miệng: “Phong thư này được phát hiện †ừ trong phòng anh, con người em rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác, tất nhiên sẽ không hủy thư gửi riêng cho anh.”
Triệu Nam Thiên chủ động thành thật nói: “Không sao đâu, anh cũng không có gì giấu diếm hết, đặc biệt là trên phương diện tình cảm. Nếu em muốn xem, anh sẽ lấy hết mấy bức thư lại cho em ngay!”
Tô Mục Tuyết thấy thái độ của anh không tệ lắm, sắc mặt lúc này mới dịu lại vài phân: “Thư thật sự không phải em hủy, Hiểu Mân tới tìm giấy viết thư nên không cẩn thận làm rách phong thư này.”
Vẻ mặt Triệu Nam Thiên tối đen, chẳng trách tối nay Tô Mục Tuyết lại làm ra chuyện có động tĩnh lớn như thế, hóa ra đều do thằng nhóc thối Triệu Hiểu Mân kia hại? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh thở phì phò nói: “Ngày mai anh sẽ cho thẳng nhóc thối kia một bài học!”
Tô Mục Tuyết bao che hỏi: “Anh muốn dạy dỗ ai cơ?”
Triệu Nam Thiên cười khì khì: “Giỡn thôi, giốn thôi mài”
Tô Mục Tuyết ném phong thư kia lại: “Được rồi, xem đi, bên trong có mấy tấm ảnh và một bức thư. Em chưa đọc thư, chắc anh cũng quen với người trên ảnh kia nhỉ?”
Triệu Nam Thiên cầm lấy, theo ý của Tô Mục Tuyết, hiển nhiên cô đã xem qua, vậy anh cũng không kiêng dè gì nữa.
Mở bức thư rồi lấy ảnh ra, kết quả vừa nhìn thoáng qua, cả người anh đã lập tức giật nảy.
Người trên ảnh đúng là Dương Nhật Lệ, nhưng cô ta lại không mặc quần áo, trên người chỉ khoác một tấm lụa cực mỏng.
Người trên ảnh đã được chỉnh sửa nghệ thuật, rất rõ ràng, đây là một tấm ảnh được chụp theo kiểu tả thực riêng tư rất nghệ.
Đương nhiên, trên ảnh chụp không có bất kỳ hình ảnh nào không thể lọt vào mắt.