Chương
Cách phối đồ nhìn dường như đơn giản tùy ý, nhưng yêu cầu dáng người rất cao, nếu không phải tự tin tuyệt đối, thì mặc lên hoàn toàn không phô ra được hết vẻ đẹp.
Người khác hoàn toàn không thể chỉ ra một khuyết điểm nào trên người Tô Mục Tuyết, chỉ có thể dùng từ “hoàn hảo” để miêu ta.
Tỉ lệ hoàn hảo cô thậm chí còn không cần cố gắng thể hiện ra, một hành động xuống xe đơn giản đã thấy mức độ thanh nhã của cô.
Lớp trang điểm trên mặt cũng không quá đậm, nhìn có vẻ lớp trang điểm rất nền nhã.
Tóc buộc thành đuôi ngựa thả tùy ý sau gáy.
Một tay tùy ý cầm túi xách, tay kia khoác lên cánh tay Triệu Nam Thiên cực kỳ tự nhiên.
Khuôn mặt không cố sức giả vờ lạnh lùng, khóe miệng kéo lên một biên độ vừa đủ thành một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc thuần tùy.
Chỉ vừa gặp mặt, mấy người đàn ông đồng loạt hít một luồng khí lạnh.
Ngay lập tức loại bộ dạng sát khí đó muốn phóng đại bao nhiêu liền phóng đại bấy nhaul Dương Nhật Lê luôn luôn rất tự tin vào bản thân mình, nhưng lúc này cô sinh ra một chút cảm giác bị đánh bại.
Không phải thua kém đối phương về khuôn mặt và khí chất mà là thua từng điểm nhỏ.
Bên cô ta đầu tư nhiều vào cách trang điểm, lớp trang điểm tinh xảo, thậm chí cả bông tai đeo tai cũng là loại mới.
Ngược lại đối phương không không làm lố.
Hết thảy đều tự nhiên, nhìn như đơn giản, thực ra lại rất tỉnh xảo.
Thủ đoạn rất cao siêu, không đấu cũng thắng, quan tâm như không quan tâm.
Cảm giác rất hoang đường khi chờ đối mặt với cô lại thành tự thấy cảm thấy bản thân thua kém, hơn nữa còn là kiểu thua kém hoàn toàn.
Vương Huy cảm thán: “Nhật Lê, tôi thấy cô vẫn là bỏ đi”
Cao Thanh Hương có lòng an ủi đôi câu, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đang suy nghĩ thì bên kia Vụ Chiến đã lên tiếng: “Chị dâu, sao cô lại tự mình đến kiểm tra? Có tôi ở đây, bảo đảm sẽ trông chặt Nam Thiên!”
Tô Mục Tuyết giải thích: “Không phải kiểm tra, anh ấy một mình uống rượu ở ngoài tôi không yên tâm.”
Vừa nói Vu Chiến đã bắt đầu giới thiệu: “Đến đây, giới thiệu một chút cho mọi người, vị này chính là chị dâu.”
Cả đám đàn ông lấy lại tinh thần, âm thanh vang trời: “Chào chị dâu!”
Tô Mục Tuyết không hề mất bình tĩnh liền gật đầu chào.
Tầm mắt hướng về Cao Thanh Hương chào hỏi đơn giản, khi nhìn về phía Dương Nhật Lê cô đột nhiên tiến lên một bước.
Chỗ mấy người đàn ông theo bản năng giữ yên lặng, nhìn về phía Triệu Nam Thiên cười vui vẻ.
Dương Nhật Lê giống như cảm nhận được sự áp lực kia, đương nhiên cô không thể lùi bước được, cũng đi tiến lên nửa bước.
Hai người phụ nữ mắt đối mắt, áp lực vô hình tỏa ra dường như ngay cả không khí cũng đột nhiên hạ nhiệt đi!
Triệu Nam Thiên ho khan một tiếng: “Cái đó, mau ngồi đi, đều đứng ngay ngốc ra đó làm gì?”
Hai phụ nữ đều không để ý mọi người.
Có mấy người đàn ông nín cười, bịt miệng đỏ bừng mặt.