Chương
Dương Nhật Lê cũng sẽ không che giấu: “Vậy thì nhờ hết vào anh đấy, huấn luyện viên Triệu!”
Triệu Nam Thiên duõi tay ra, nhớ lại biệt danh “Triệu huấn luyện viên” này ngày trước.
Lúc đó anh dạy sinh tôn chuyên nghiệp ở bảy mươi hai chõ, bởi vì cách đào tạo hà khắc, không hợp tính người, thường xuyên bị đội viên âm thâm gọi là “Ác ma Triệu”.
Cuối cùng truyền tai nhau lại từ ‘Ma Triệu” biến thành “Lời nguyền””.
Quen biết với Đại Hùng cũng vào thời gian đó.
Tên nhóc này đầu binh năm đó, ở †rong tay anh chịu không ít cực khổ.
Hai người qua lại với nhau ngược lại thành anh em.
Đang mải suy nghĩ bị một trận ồn ào làm sục tình.
Người ồn ào bên kia, Cao Thanh Hương cũng ởi theo thêm mắm thêm muối, giống như hai người thật sự có cái gì mập mờ vậy.
“Nam Thiên nói mau, vừa nấy có phải anh bắt nạt nữ thần của chúng tôi hay không?”
Vương Huy vui vẻ nhất kêu: “Triệu Nam Thiên, anh tiếp tục nói chuyện với nữ thần đi, chúng tôi uống một lát nữa!”
Dương Nhật Lê không giải thích được gì, cười xấu hổ giống như là ngầm thừa nhận vậy.
Triệu Nam Thiên nhức đầu, không đợi anh mở miệng điện thoại đột nhiên vang lên.
Cầm lên nhìn lại là của Tô Mục Tuyết!
Hắn ra hiệu cho Dương Nhật Lê đi trước, một mình cầm điện thoại đi qua một bên, giọng nói hơi có chút chột dạ: “Tại sao còn chưa ngủ đi?”
Tô Mục Tuyết qua điện thoại hỏi: “Bạn học biết chơi rất vui vẻ, không về nhà nữa à?”
Trực giác Triệu Nam Thiên mách bảo không ổn, mặc dù đầu điện thoại bên kia đang cười, nhưng giọng nói tổng tài khiến người ta có chút không lạnh mà run.
Hắn vội vàng cam đam: ‘Lập tức, sắp về rồi!”
Người bên kia ồn ào hô lớn: “Nam Thiên, anh nhanh chóng quay lại đây!”
Giọng Vương Huy to nhất:” Đúng vậy, Dương Nhật Lê nói anh không quay về, cô ấy không uống, nhanh lên một chút, tất cả đều đang mòn mỏi đợi anh đấy!”
Cả người Triệu Nam Thiên cứng đờ, cũng không biết Tô Mục Tuyết ở bên đầu bên kia nghe có nghe thấy gì không.
Còn không đợi anh mở miệng đã nghe thấy Tô Mục Tuyết hỏi: “Dương Nhật Lê? Nữ à?”
Trong lòng Triệu Nam Thiên muốn giết người: “Em đừng nghe bọn họ nói, đùa giỡn thôi!”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại: ‘Không thấy em nói gì à, em hỏi anh là nam hay nữ?”
Triệu Nam Thiên nhăm mắt: ‘Là nữ.”
Tô Mục Tuyết lại hỏi: “Đẹp không?”
Triệu Nam Thiên khẩu thị tâm phi nói: ‘Khó nhìn lắm, cao lớn thô kệch, giống như tính đàn ông vậy. Hơn nữa trong lớp anh làm gì có người đẹp? Có thể lấy được chồng cũng không dễ dàng gì! Mấy năm này đều kéo cả nhà đi, không dân đứa trẻ tới cũng khá ổn!”
Tô Mục Tuyết im lặng một lát rồi hỏi: ‘Uống rượu sao?”
Triệu Nam Thiên không rõ cho nên thành thật nói: Uống một chút.”
“Vậy một chút nữa về nhà kiểu gì?”
“Tửu lượng của anh tốt không ảnh hưởng đến việc lái xe.”