Chương
Dương Nhật Lê không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô thì sao ”
Ánh mắt Cao Thanh Hương có chút né tránh: “Nói chuyện của cô đi, làm sao liền kéo tôi ra đây?”
Dương Nhật Lê không giấu diếm: “Cô nghĩ rằng tôi không nhìn ra à, ánh mắt cô nhìn anh tan cũng không giống!”
Cao Thanh Hương cảm thán: “Tôi đã kết hôn rồi, mặc dù với chồng không tính là ân ái, nhưng anh ta dâu sao cũng là cha con tôi.”
Hai người phụ nữ trò chuyện, Vu Chiến bên kia đứng dậy thúc giục: “Mau tới đây đi, hai người lê mề cái gì nữa?”
Cao Thanh Hương không để ý tới anh ta: “Nhật Lê, tóm lại cô hãy cố lên, chuyện này tôi ủng hộ cô hết mình!”
Dương Nhật Lê vén tóc: “Nói bậy gì chứ, Triệu Nam Thiên người ta có bạn gái, nếu như tôi phá hỏng gia đình người ta, vậy không thành tiểu tam sao?”
Cao Thanh Hương hỏi ngược lại: “Vậy sao có thể là tiểu tam được chứ?
Nghe Vu Chiến nói, bọn họ dường như còn không thừa nhận, chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Hơn nữa, loại chuyện này cảm tình không thể nói trước được, thật sự phải xem thời gian, cô quen biết Triệu Nam Thiên so với cô ta sớm nhiều!”
Thấy Dương Nhật Lê không nói gì cô truy hỏi: ‘Cô dám nói lần này cô về nước không phải là bởi vì anh ta không? Nếu cứ buông bỏ như vậy, cô cam tâm chứ”
“Hay là nói người cô thích là Hoàng Nam?”
Dương Nhật Lê lắc đầu, lúc ánh mắt hướng về phía Triệu Nam Thiên bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Ngày hôm sau của buổi tụ họp.
Bầu không khí lần này so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Một đám người vừa uống rượu, vừa trò chuyện, cũng không ai nói chuyện phiền não trong công việc.
Mọi người cùng nhau nhớ lại năm đó, cùng nhau kể lại những câu chuyện hồi còn đi học.
Đang ăn uống, Triệu Nam Thiên đột nhiên đi đến bên cạnh Cao Thanh Hương: “Tôi không uống nổi nữa, cùng †ôi ra chô bờ sông đi.”
Cao Thanh Hương có chút kinh ngạc: “Tôi còn chưa uống xong, cậu để Nhật Lê cùng anh đi!”
Triệu Nam Thiên kéo cánh tay cô đì: “Còn uống nữa? Thật muốn lát nữa được một người đưa vê!”
Cao Thanh Hương không biết làm thế nào, chỉ có thể hướng ánh mắt áy náy về phias Dương Nhật Lê.
Vương Huy làm ồn lên: “Nam Thiên, tên nhóc quá không có trọng nghĩa, muốn hóng gió thì đi một mình đi, sao cũng phải đưa nữ thần chúng ta đi, tên quỷ háo sắc!”
Nói chuyện một chút, hai người đã dần dần chìm vào bóng đêm.
Dương Nhật Lê nhìn trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ.
Tối hôm nay mấy lần tiếp xúc vẫn luôn là cô chủ động, chẳng lẽ Triệu Nam Thiên thật sự không có cảm giác gì với cô?
Đã đi xa, lúc này Cao Thanh Hương đẩy anh ra: “Thật sự bị cậu hại chết rồi!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Tôi làm sao hại được cô?”
Tối nay Cao Thanh Hương uống nhiều rượu, lúc nói chuyện gương mặt ửng đỏ, nhìn rất đáng yêu: “Anh còn nói, ngay trước nhiều người như vậy kéo tôi ra ngoài, một lát nữa trở về, ta nên giải thích làm sao với Dương Nhật Lê?”
Triệu Nam Thiên châm một điếu thuốc: “Giải thích với cô ta cái gì?”