Chương
Tất cả đám người đều tự giác đứng dậy, nhao nhao võ tay.
Nhưng cũng có người ngoại lệ.
Triệu Nam Thiên ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Năm đó Vương Huy cùng anh chơi với nhau khá thân, miệng bên trong “Nam Thiên nọ, Nam Thiên kia”, lên lớp thì cùng chơi bóng, tan học cùng đánh nhau, thuộc dạng quan hệ tương đối tốt ở cùng một phe.
Anh cố ý không có đứng lên, cũng là nghĩ cùng anh ta đùa một chút, mấy năm nay không thấy thằng nhóc này, không biết tài đức có hơn gì Hoàng Nam hay không.
Cao Thanh Hương chả buồn ứng phó loại trường hợp này, giả bộ như không nghe thấy.
Về phần Mộng Yên Lệ Lam ở ngoài chính là một nữ thần kiêu ngạo cho nên cũng sẽ không đứng lên vội vàng nịnh bợ.
Rõ ràng ba người ngồi tại nguyên chỗ không nhúc nhích, Hoàng Nam lại chỉ nhìn thấy Triệu Nam Thiên.
Anh ta giễu cợt một câu: “Triệu Nam Thiên, tên tiểu tử nhà cậu thế mà còn không hiểu chuyện, cậu không nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng lên đây à?”
Triệu Nam Thiên nhấc nhấc chén rượu: “Vương Huy đã tới, đại vị của cậu bây giờ cũng không nhỏ vậy mà phải để người khác chờ chờ đợi đợi!”
Vương Huy cũng không có vênh váo đắc ý như Hoàng Nam, tuy nhiên lời nói của anh ta cũng mang theo vài phần kiêu căng: “Ừ, Triệu Nam Thiên cũng tới à, mới có mấy năm không gặp mà tính tình của cậu cũng không chút thay đổi!”
Nói xong, anh ta đi thẳng đến chỗ Triệu Nam Thiên không ngừng nửa bước.
Triệu Nam Thiên cảm thấy nhàm chán, đối với buổi họp lớp này cũng chẳng còn cảm hứng nào hết.
Quả nhiên, một khi đi vào trong giới xã hội, một khi dính đến các mối quan hệ các nhân thì đâu còn là một con người thuần túy trong sáng như xưa nữa?
Tất cả đều phụ thuộc vào công việc, thu nhập, chức vụ, hiện thực thật là đáng sợ.
Vương Huy trực tiếp ngồi vị trí chủ †ọa: “Mọi người nhanh ngồi xuống đi, hôm nay tôi tới trễ, tự phạt mình ba chén rượu!”
Nói thì nói như thế chứ cũng không có ai dám để anh ta nhận phạt.
Mọi người cùng uống một ly, sau đó bắt đầu mời rượu: “Được rồi, Vương Huy, cậu còn có việc lớn phải làm, chúng tôi có thể hiểu được.”
“Đúng đúng đúng, bạn cùng lớp chúng ta còn có quan hệ lâu dài, cũng không vội gì một hai chén rượu này!”
Vương Huy cũng không khách khí: “Cảm ơn các bạn cùng lớp cũ đã thông cảm, vừa rồi đã uống không ít rồi nếu bây giờ lại uống thêm ba chén thì chắc hôm nay tôi phải ở đây mất!”
Nói chuyện phiếm Đơn giản vài câu, anh ta ra hiệu nói: “Vậy Hoàng Nam, cậu mau bảng phụ mang đồ ăn lên đi, bữa tiệc hôm nay tôi mời!”
Lời nói xã giao này Hoàng Nam làm sao có thể coi là thật, vội vàng nói: “Không được, sao có thể để anh mời được?”
Vương Huy không tranh luận: “Không được, hôm nay tôi cao hứng nhất định phải để tôi mời!”
Hoàng Nam cũng nể mặt anh ta: “Được rồi, vậy mọi người chúng tôi cùng nhau kính Vương Huy một chén? Cảm ơn anh ngày hôm nay đã tài trợ cho buổi họp lớp này!”
Triệu Nam Thiên thấy hai người làm bộ làm tịch, nhịn không được phá vỡ bầu không khí: “Vừa rồi Vu Chiến đã đặt trước sáu mươi triệu ở quầy lẽ tân rồi, hai người các cậu còn đứng đó tranh giành cái gì?”