Chương
“Địa chỉ nhà tôi? Hình như tôi chưa nhận được cái này, tôi tham gia quân ngũ kia mấy năm nên rất ít về nhà, có tin tức gì đều là mẹ tôi năm bắt khả năng bà ấy đã quên vì bận bịu quá.”
Nhìn thấy sắc mặt Mộng Yên Lệ Lam lộ rõ vẻ thất vọng, anh vội vàng nói thêm: “Vậy khi nào trở về để tôi thử tìm lại xem.”
Mộng Yên Lệ Lam mặt đỏ lên: “Thôi… Được rồi! Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, nếu không nhìn thấy thì thôi…”
Triệu Nam Thiên không hiểu rõ tâm †ư của người phụ nữ này, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Nhưng sau khi Mộng Yên Lệ Lam nhắc nhở, bông nhiên có một chút ấn tượng.
Trong phòng của anh có một cái rương, bên trong đều là thư từ và giấy viết thư, nếu quả thật có bức thư đó thì chăn chăn mẹ sẽ để lại bên trong.
Ngay lúc đó, Triệu Hiểu Mân gõ cửa phòng một cái.
Tô Mục Tuyết đang ở trong phòng làm việc sắp xếp công việc, một hồi lâu mới nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô trêu chọc hỏi: “Mân mân, cháu không ở trong phòng làm tập còn chạy sang đây làm gì?”
Triệu Hiểu Mân cười hì hì ngẩng đầu lên: “Cháu muốn lấy giấy viết thư.”
Tô Mục Tuyết tò mò hỏi: “Giấy viết thư? Cháu định viết thư cho cô gái nào sao?”
Trên mặt Triệu Hiểu Mân tràn đầy sắc ửng đỏ: “Không phải, là cháu muốn viết thiệp chúc mừng sinh nhật thôi!”
Tô Mục Tuyết khó xử: “Giấy viết thư không có ở chỗ dì, hay là cháu thử gọi điện cho chú xe, để chú mang sang cho cháu?”
Triệu Hiểu Mân khoát khoát tay: “Không cần, bà nội nói chú có một cái rương bên trong có giấy viết thư, để cháu đi tìm!”
“Tự tìm được không, có cần giúp gì không?”
“Không cần!”
Cô hiếu kỳ đứng ở cửa phòng, phòng của Triệu Nam Thiên được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, ngay cả chăn màn cũng được gấp ngay ngắn như khối đậu phụ, tất cả mọi thứ đều chỉnh tê ở một chỗ.
Vì tôn trọng sự riêng tư của nhau, cô ấy không nhìn nhiều, chỉ quay người đi được hai bước, trong phòng đã vang lên tiếng nổ “Âm” một cái.
Tô Mục Tuyết vội vàng chạy lại: “Mân Mân, có việc gì vậy?”
Triệu Hiểu Mân sờ sờ mũi: “Không sao, cháu tìm được giấy viết thư rồi!”
Nói xong, cậu bé liền rời đi.
Tô Mục Tuyết trêu chọc: “Cháu làm loạn hết cả căn phòng lên rồi mà cũng không chịu dọn dẹp lại sao? Lúc nào chú của cháu ở về chắc chắn sẽ lôi cháu xuống bắt dọn dẹp!”
Triệu Hiểu Mân cười hì hì nói: “Chị Mục Tuyết, dì giúp cháu thu dọn một chút được không, cháu sốt ruột quái”
Tô Mục Tuyết bất đắc dĩ, tiểu tử này đúng là kỳ quái có lúc gọi là chị lại có lúc lại gọi là dì cũng không làm gì được cậu bé.
Cô ngồi xổm xuống một chút, trong rương đều là thư hỏi thăm cùng giấy viết thư.
Sau khi phân loại xong, có một phong thư bị đặt ở đáy hòm, cô giật mạnh nó ra, kết quả là phong bì bị rách một góc.
Đang muốn đặt lại bức thư về chỗ cũ, bồng nhiên nhìn thấy trong phong thư lộ ra một góc ảnh chụp.