Chương
Bác sĩ thúc giục: “Chắc chăn không phải là thịt nướng. Có khả năng vấn đề nằm ở chỗ đồ hải sản. Chúng tôi chỉ có thể đơn giản kê cho cô ấy một ít thuốc, anh ngay lập tức liên lạc với gia đình cô ấy!”
“Trong vòng năm phút, tôi muốn biết tất cả tiền sử bệnh của cô ấy!”
Triệu Nam Thiên không kịp suy nghĩ, giật lấy điện thoại của Tô Mục Tuyết và vội vàng gọi đến một dãy số.
Trong ghi chú điện thoại chỉ ghi đúng một chữ Đào.
Điện thoại được kết nối, giọng dì Đào đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên: “Mục Tuyết? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cũng không thể trách dì ấy nghĩ nhiều, kể từ khi giữa hai người chiến tranh lạnh đến nay, cho đến bây giờ đều là dì ấy chủ động liên lạc với Tô Mục Tuyết.
Tô Mục Tuyết vẫn chưa từng gọi cho dì ấy một cuộc điện thoại nào.
Nhất là bây giờ đã gần nửa đêm.
Dì ấy có thói quen đi ngủ sớm, điện thoại đã bị cho vào danh sách đen, chỉ có một số ít cuộc gọi có thể gọi đến.
Vì vậy, mỗi cuộc gọi đến đêm khuya đều khiến dì ấy bất an.
Triệu Nam Thiên bất chấp mở miệng nói: “Dì Đào, cháu là Triệu Nam Thiên!”
Giọng dì Đào lập tức trầm xuống vài độ: “Là cậu? Sao muộn thế này rồi còn gọi điện cho tôi? Mục Tuyết đâu? Sao cậu lại lấy điện thoại Mục Tuyết gọi điện cho tôi?”
Chưa kịp đợi Triệu Nam Thiên trả lời, dì ấy đã nhanh chóng cảm thấy chuyện này không đúng: “Cậu đang ở đâu? Có phải Mục Tuyết xảy ra chuyện gì rồi không?”
Triệu Nam Thiên gần như cắn răng nói: “Cháu đang ở bệnh viện, Mục Tuyết vừa được đưa đi cấp cứu!”
Dì Đào sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?
Triệu Nam Thiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Triệu Nam Thiên vội vàng giải thích: “Dì, đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ nói là ngộ độc thực phẩm.
Mục đích của cuộc gọi này là vì bác sĩ muốn xác nhận một chút…”
Trái tim của dì Đào đã nổi sóng lên cuồn cuộn nhưng gì ấy vẫn mạnh mẽ đè nén nó lại: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe cậu nói, cậu giao điện thoại cho bác sĩ đi.”
Bác sĩ một bên nhận điện thoại, một bên kỳ quái, liếc nhìn Triệu Nam Thiên mấy lần.
Hai mươi phút sau, hai người còn lại cũng vội vã đến bệnh viện.
Vào ban đêm cũng có không ít người cần phải điều trị gấp, chỉ là không cần phải xếp hàng.
Vu Chiến Giọng nói không nhỏ, từ xa đã bắt đầu chào hỏi: “Anh Nam Thiên thế nào rồi? Chị dâu không sao chứ?”
Ngay khi anh ta vừa mở miệng của mình, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lý Khả Hân nhìn chăm chằm, rồi giọng thấp hỏi: “Anh Nam Thiên chị Mục Tuyết thế nào rồi?”
Triệu Nam Thiên mệt mỏi giải thích: “Vừa rồi đã được đưa đi rửa ruột và đã cho dùng kháng sinh, giờ không có việc gì nữa rồi.”
Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu khiến cả hai người chấn động.
Lý Khả Hân cũng không lo được nhiều như vậy, trong lòng tràn đầy lo lắng khuyên nhủ: “Anh Nam Thiên mau nghỉ ngơi đi, có em ở đây rồi, chị Mục Tuyết có biến chuyển gì, em sẽ nhanh chóng báo cho anh!”