Chương
Tô Mục Tuyết nhàm chán, thấy chẳng có gì thú vị: “Chỉ nói đùa với anh một vài câu, xem anh sợ đến mức nào kìa!”
“Nhưng em rất hài lòng với câu trả lời vừa rồi của anh bỏ qua cho anh lần này!”
Triệu Nam Thiên thở dài một hơi.
Đột nhiên Tô Mục Tuyết hét lên một tiếng chói tai.
Cô giẫm lên một viên đá nhỏ, cả người ngã ngửa.
Triệu Nam Thiên vội ôm lấy cô.
Trọng lượng của người phụ nữ rất nhẹ, trên tay không có sức nặng nào, giống như đỡ một bó hoa.
Đặc biệt, sờ vào rất trơn mịn và nuột nà, không hề có một chút mỡ thừa nào.
Thêm vào đó, mùi hương cơ thể như có như không xộc thẳng vào mũi, khiến cơ thể anh như đông cứng lại.
Hai mắt nhìn nhau.
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, hơi nóng phả vào mặt nhau, nóng bừng.
Kỳ lạ là ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên.
Ngay sau đó, dường như trong mắt bọn họ chỉ còn nhìn thấy mỗi đối phương.
Tô Mục Tuyết thở gấp nhưng mảnh vụn ký ức nhỏ kể từ khi quen nhau như một thước phim lướt qua trước mắt cô.
Tâm trạng lên xuống thất thường giống như đi trên tàu lượn.
Theo cảm xúc đang dao động, trong mắt cô chứa đựng sự khẩn trương, cả sự mong đợi nhưng cảm xúc phức tạp mà đến chính bản thân cô cũng không thể hiểu được.
Thời điểm ban đầu giữa cô với Triệu Nam Thiên chỉ thuần túy là diễn kịch, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cả hai sẽ từng bước đi đến ngày hôm nay.
Nhưng khi cảm giác đó đánh úp trở lại, nó thật sự rất chân thật.
Về mặt lý trí, cô nên đẩy Triệu Nam Thiên ra.
Nhưng về mặt tỉnh thần, cô không thể tự lừa dối lòng mình.
Đặc biệt là cả cơ thể đều mềm nhũn, không chút sức lực, ngâm đồng ý chờ đợi hành động tiếp theo của Triệu Nam Thiên.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhắm mắt lại như thể thừa nhận số phận của mình.
Không ngờ bụng dưới lại xuất hiện một cơn đau, thực sự vô cùng đáng sợ.
Tô Mục Tuyết đột nhiên cau mày, ngay lập tức phá hủy bầu không khí.
Triệu Nam Thiên lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”
Tô Mục Tuyết ấn bụng dưới: “Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất khó chịu” Hiếm khi thấy Triệu Nam Thiên luống cuống như vậy: “Để anh đưa em đến bệnh viện.”
Tô Mục Tuyết xua tay: “Không sao đâu, qua một lúc là hết thôi, anh đỡ em ra ngồi ở ven đường một lát.”
Miệng cô vừa nói là không sao nhưng mới vừa đi được hai bước, cả người suýt nữa ngã xuống.
Triệu Nam Thiên cả kinh đến trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, như thế nào mà còn để tính khí của cô đánh lừa mình.
Anh vén tóc lên thì thấy sắc mặt cô tái mét, môi tím tái, trán lấm tấm những hạt mồ hôi, trên cánh tay có những chấm đỏ nhỏ.
Anh theo bản năng nhận định: “Không được rồi, có lẽ em đã ăn nhầm thứ gì rồi, anh đưa em đi bệnh viện!”