Chương
Triệu Nam Thiên không để lộ cảm xúc, hỏi: “Sao em lại giải thích chuyện này với anh?”
Tô Mục Tuyết căn môi: “Còn không phải sợ anh sẽ ghen sao?”
Triệu Nam Thiên thờ ơ đáp: “Em nghĩ nhiều rồi, có gì khiến anh phải ghen chứ?”
Tô Mục Tuyết bĩu môi đáp: “Còn nói không có, nhìn sắc mặt của anh đi, nó dài thượt ra rồi!”
“Anh cũng không nghĩ lại thử xem, nếu hai người bọn em thật sự có chuyện, em có dám để anh ta đưa em về không?”
“Hơn nữa em còn xuống xe ở nơi giữa phố đông người, rồi cố tình xuống xe trước mặt anh? Em điên rồi sao!”
“Thật sự là hoàn toàn trùng hợp. Dù sao em cũng không thẹn với lòng mình!”
Triệu Nam Thiên không có gì để nói, anh vốn tin tưởng Tô Mục Tuyết.
Với thân phận và khí chất của cô những người theo đuổi xung quanh cô đơn giản là vô tận.
Nếu mỗi lần gặp người đến theo đuổi, anh đều ghen tuông thì anh sợ rằng mình sẽ phải sống trong thùng dấm mất.
Lý do khiến anh cảm thấy không thoải mái hoàn toàn là do cảnh này lại để cho bạn của anh nhìn thấy.
Anh tin tưởng vào Tô Mục Tuyết và cảm thấy rằng cả hai chỉ đang làm việc cùng nhau, còn những người khác thì sao, liệu họ có nghĩ như vậy không?
Nói xong cả hai đã đi đến quán trà sữa.
Tô Mục Tuyết gọi một cốc trà sữa, sau đó nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Được rồi, em đã giải thích mọi chuyện nên giải thích rồi. Anh Triệu, anh có thể phát biểu ý kiến của mình không?”
Triệu Nam Thiên vấn đang ra vẻ: “Biểu hiện thái độ gì?”
Tô Mục Tuyết sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên cao giọng: “Được rồi!
Anh hoàn toàn không nói có đúng không? Thật sự em đã sợ anh sẽ cảm thấy thế nào đấy?”
“Vừa rồi ở trước mặt bạn anh em đã cho anh mặt mũi rồi!”
“Anh đã thấy em nói chuyện nhiều như vậy bao giờ chưa? Anh còn chưa vừa lòng, anh còn muốn thế nào nữa?”
Triệu Nam Thiên bĩíu môi: “Này, này thái độ này của em là như thế nào vậy, nói trở mặt là trở mặt liền, là con lừa sao?”
Tô Mục Tuyết hung hăng trừng lớn mắt, kéo lỗ tai anh cười lạnh: “Với anh thì sao phải khách khí! Còn nhìn gì nữa, trả tiền!”
Sau đó cô cầm ly trà sữa lên và bỏ đi.
Triệu Nam Thiên bất lực, anh vội vàng thanh toán bằng zalo, vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô nói: “Em đi chậm một chút.”
Tô Mục Tuyết khịt mũi: “Sao anh kéo em lại làm gì? Không phải tức giận sao?
Không phải cau mày với em sao?”
Cô dần dần tìm ra bí quyết để đối phó với Triệu Nam Thiên.
Không nên quá mạnh mẽ, phải vừa nóng vừa lạnh lúc mềm lúc cứng, chỉ cần tùy tiện cũng có thể khiến anh phục tùng!
Triệu Nam Thiên gãi đầu cười: “Vừa rồi anh tức giận sao? Anh không hề cau mày với em, em nhìn nhầm rồi.”
Tô Mục Tuyết bỏ tay anh ra: “Đừng kéo em, em mệt rồi, vê nhà trước đây.”