Chương
Trước kia không ai dám đến đòi tiền là bởi vì mấy tên côn đồ trên cả con phố đó đều bị Triệu Nam Thiên thu dọn sạch sẽ.
Không lẽ giờ lại đi tìm Triệu Nam Thiên giúp đố?
Anh ta cũng không có mặt mũi mở miệng.
Địa điểm hẹn trước là Triệu Nam Thiên tùy tiện tìm, một quán hải sản lớn có đồ tươi sống, đồ nướng, đồ xào đều đầy đủ cả.
Lúc giờ tối chính là thời điểm kinh doanh đông khách.
Anh đến sớm nhất chiếm được vị trí ven vỉa hè.
Yên tĩnh, mát mẻ, không có nhiều người qua lại.
Vừa uống bia vừa trò chuyện rồi hóng gió cũng thư giãn được chút ít.
Triệu Nam Thiên ngồi nhàm chán gọi một phần đậu phộng rang, lại khui một chai bia, vừa ăn vừa chờ.
Bồng nhiên chung quanh yên tĩnh lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, một cô ta gái dung mạo thanh lệ đi tới!
Triệu Nam Thiên chăm chú nhìn, cô gái đó đương nhiên là Lý Khả Hân.
Có lẽ khí hậu ở Đông Châu rất hợp để nuôi dưỡng con người, cô gái này đã thay đổi rất nhiều.
Không gặp mấy ngày mà khí chất của cô ta càng thêm nổi bật, nhất là khi đi giày cao gót khiến vòng eo được tôn lên, cằm nhọn trắng nõn, thanh tú.
Đứng ở trước mắt quả thực là một hình ảnh tuyệt đẹp.
Triệu Nam Thiên kéo ghế ra cho cô †a, nói: “Em mau ngồi đi, một lát nữa lại bị người ta xơi mất!”
Lý Khả Hân đã quen với kiểu trêu chọc này, thoải mái nói: “Anh Nam Thiên anh thật biết nói đùa đấy, như em thì tính là gì chứ, chị Mục Tuyết mới là thật sự xinh đẹp!”
Triệu Nam Thiên cười nhạt, Tô Mục Tuyết thật xinh đẹp, nhan sắc của cô không thể chê vào đâu được, chính là một loại nhan sắc rất cao quý, không ai có thể chạm đến được.
Ngay cả khi một người đàn ông bình thường có tấm lòng xảo trá cũng không có can đảm làm tổn hại đến dáng vẻ đó.
Anh cũng là người may mắn, từ sau khi chuyển đến nhà cũ anh đã đến đúng thời gian và địa điểm, lúc này mới có thể dập tắt tính khí của Tô Mục Tuyết.
Nếu anh thay đổi cuộc họp ở Giang Uyển, anh chỉ có thể thuận theo số phận của mình.
Trong lúc đang suy nghĩ, Lý Khả Hân nhìn xung quanh và nói: “Chị Mục Tuyết đâu, sao không thấy chị ấy, sẽ không chỉ có hai chúng ta đâu chứ?”
Triệu Nam Thiên rót cho cô ta một tách trà: “Cô ấy còn chưa đến giờ tan làm đâu. Một lát sẽ đến đây.”
Lý Khả Hân có chút thất vọng, giọng điệu kéo dài “A” một tiếng.
Nhìn thấy Triệu Nam Thiên đã gọi bốn bộ bát đũa, cô ta tò mò hỏi: “Anh Nam Thiên còn ai đến đây nữa sao?”
Triệu Nam Thiên rót đầy ly rượu cho mình: “Anh Vu của em.”
Anh đưa thực đơn cho cô ta: “Anh không biết em muốn uống gì nên không có gọi trước, em xem thử đi.”
Đang nói chuyện thì một chiếc taxi dừng lại ở phía đằng trước.
Bởi vì dừng lại trước mặt, Triệu Nam Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn, suýt chút nữa phun bia ở trong miệng ra ngoài.