Chương
Mặc dù chồng cô ta là người ưu tú nhưng đồng thời cũng là một người rất đào hoa.
Thời gian trước còn truyền ra tin đồn dây dưa cùng với nữ cấp dưới, vừa hay bị cô ta bắt được.
Vì vậy hai người liền cãi nhau một trận trước mặt rất nhiều người.
Cũng chính vì chuyện này mà đoạn thời gian vừa rồi cô ta đã trở thành trò cười cho người xung quanh.
Nhưng mà cô ta còn có thân phận lãnh đạo nên không ai dám nói xấu trước mặt cô ta.
Tuy nhiên nói xấu sau lưng thì vân có, cô ta luôn cảm thấy những ánh mắt vô hình đó giống như từng thanh từng thanh dao làm tổn thương rồi ngang nhiên cứa vào lòng cô ta.
Kỳ lạ là tất cả những cảm xúc tiêu cực này nhanh chóng bị cuốn trôi sau khi gặp lại Triệu Nam Thiên.
Cảm giác kỳ diệu đó nhắc cô ta nhớ về thời còn đi học, lúc mà cô ta thường đi theo phía sau Triệu Nam Thiên.
Nhìn anh đánh nhau, xem anh chơi bóng, xem anh đi học bị phạt đứng, cả khi anh bị phạt ở lại dọn vệ sinh sau giờ †an học.
Mối quan hệ giữa hai người vượt ra ngoài giới hạn bạn học bình thường, giống như hai người bạn rất thân.
Bây giờ suy ngâm lại cô ta thâm nghĩ đó chắc hẳn là lúc mình bắt đầu thầm mến anh.
Nhưng mà lúc đó căn bản cô ta không dám bày tỏ với anh.
Khi đó nếu không kể cả khối mà chỉ tính trong lớp thôi đã có rất nhiều nữ sinh yêu thầm Triệu Nam Thiên.
Trong đó có âm nhạc ủy viên Dương Nhật Lệ là người ưu tú nhất, người thì đẹp, gia cảnh tốt, ca hát cũng dễ nghe.
Còn cô ta thì sao?
Lúc đó miệng cô ta đeo niềng răng, mặt thì đeo kính mắt, làn da cũng không tốt lắm, đen sì, nhìn thế nào cũng giống như con trai.
Trong mắt các bạn học khác thì cô ta chính là người hầu nhỏ của Triệu Nam Thiên, nào dám có tâm tư khác.
Sau đó Triệu Nam Thiên đi nghĩa vụ quân sự, cô ta cũng toàn tâm toàn ý nhào vào con đường học tập.
Sau khi học đại học, cuộc sống bắt đầu thay đổi.
Vịt con xấu xí năm đó từng bước biến thành thiên nga, chờ cô ta có đủ tự tin đi tìm Triệu Nam Thiên bày tỏ lại không liên lạc được nữa rồi.
Bốn năm đại học không yêu đương, sau khi tốt nghiệp, cô ta vân cố chấp chờ đợi anh hai năm.
Kết quả hoàn toàn không có tin tức gì của Triệu Nam Thiên.
Bất đặc dĩ cô ta chỉ có thể chấp nhận đi xem mắt theo sự sắp xếp của người nhà, rồi quen biết người chồng hiện tại.
Vốn cho là bắt đầu mới của cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng mà cô ta không ngờ tới tất cả mọi thứ mà cô ta đang có tựa như một trò cười.
Trong văn phòng, Triệu Nam Thiên gõ cửa cố ý hỏi: “Xin hỏi ai là cô Bạch?”
Bạch Thảo Phương ngồi cách đó không xa, nghe Triệu Nam Thiên chào hỏi, đầu cô ta cũng không ngẩng lên.
Có người nhắc nhở: “Thảo Phương, †ìm cô kìal”
Lúc này Bạch Thảo Phương mới lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Tìm tôi làm gì?”