Chương 400
Nhất Thanh sư tôn đứng dậy, đi đến giữa sân, cầm lấy võ bào hắc long lơ lửng giữa không trung, sau đó ném cho Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, cầm lấy thứ này. Chúng ta về đi.”
Cửu Thiên khế cười gật đầu, sau đó từ từ bước xuống đài.
Nhất Thanh sư tôn ngâm nga, ưỡn bụng, sau đó rời đi với dáng vẻ hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang.
Ba người đại sư huynh, Hàn Liên, Sở Trực cũng đứng dậy.
Đạo Quang sư tôn phất tay dùng canh kình nhấc kim bài lên, sau đó quay người rời khỏi.
“Cửu Thiên sư đệ, chiêu này hay đó, lát về nhớ dạy lại cho huynh.”
Hàn Liên kề vai sát cánh với Cửu Thiên.
Cửu Thiên nói: “Được thôi, chỉ cần sư huynh học được, chắc chắn sư đệ sẽ dạy cho sư huynh.”
Sở Trực thò đầu qua dò hỏi: “Tính cả phần của huynh nữa. Dùng chiêu này để chim chuột với các cô gái, nghe có vẻ rất hay đấy.
Sở Chính sư huynh nói với giọng lạnh lùng: “Đệ học vũ kỹ để chim chuột với con gái sao? Đúng là chẳng có mục tiêu gì cả. Cửu Thiên sư đệ, hai người bọn họ không có thiên phú đâu. Đệ vẫn nên dạy cho huynh trước đi. Ha ha ha.”
Sở Trực, Hàn Liên giơ ngón giữa với Sở Chính.
Đại sư huynh sờ bụng, nói: “Mau về thôi, huynh đói rồi, nếu biết trước, huynh đã mang theo Tiểu Hắc ra ngoài.”
Đám người cười nói, bước dần về viện.
Còn ở bên này, các học viên của học viên khác cứ nhìn chăm chú theo bóng lưng của mấy người Cửu Thiên, mãi đến khi những bóng lưng đó biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ mới thôi không nhìn nữa.
Hoành Sơn viện, Kiều Chinh há to miệng, cười vui sướng, gật gù nói: “Cửu Thiên này là của tôi. Chỉ cần hắn đến Hoành Sơn viện, chắc chắn phải đánh với tôi đầu tiên. Các người ai dám cướp tôi sẽ đánh người đó.
Triệu Thế tức giận: “Có ai giành với cậu đâu.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Thanh Kiếm viện, Huyền Phong ôm kiếm nói: “Một đối thủ hiếm có. Bao giờ rảnh, xem ra phải đến Nhất Nguyên viện một chuyến.”
Mộc Phiên bên cạnh cười nói: “Ha ha, cậu không quan tâm họ có thể đánh đến Thanh Kiếm viện sao?”
Huyền Phong mỉm cười, ôm kiếm không tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Mộc Phiên cũng hiểu rõ, hắn ta nhìn sang một hướng khác, đó là hướng của Âm Dương viện.
Minh Tâm viện, Linh Bối thầm thì: “Hóa ra Cửu Thiên lại mạnh đến vậy, xem ra tôi cũng phải cố gắng hơn thôi. Ừ, chờ đến khi họ đến Minh Tâm viện chúng ta, tôi có nên đánh với hắn không nhỉ? Ấy, thật là khó chọn”
Phiêu Miểu viện, trong mắt Tĩnh Như lóe lên ánh sáng lạnh, tay cô ta vuốt ve một viên ngọc, khóe miệng chợt nở nụ cười.
“Cửu Thiên, ngày tận thế của anh sẽ đến nhanh thôi.”
Âm Dương viện, Diêm Từ Vũ chẳng nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhất Nguyên viện.
Cách mấy tháng trời, lại lần nữa quay về nhà gỗ của mình, cảm giác không gì tốt hơn.