Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại khái vào một ngày nọ một năm trước, thời tiết nóng bức, vạn dặm không mây.

Tại một vùng đang bị quy hoạch thành khu mậu dịch ngoại thành thành phố Tuyên Dương.

Một khu đất trống lớn đang chuẩn bị thi công, nhưng cũng không phải dễ như trở bàn tay là có thể hoành thành.

Góc kiến thức: Mậu dịch có nghĩa là buôn bán, kinh doanh.

( Vậy khu mậu dịch mình nghĩ đó là khu buôn bán, khu trung tâm thương mại.)

Giữa trưa, một đám công nhân ôm hộp cơm ngồi xổm ăn cơm, trên mặt đổ mồ hôi từng giọt từng giọt rơi vào hộp cơm cũng không thèm để ý.

Nhà thầu ăn trước nửa giờ so với bọn họ, đang yên đang lành bọn họ dưới cái ánh nắng chói chang híp mắt chú ý tới phía xa có một chiếc xe đi đến chỗ này.

Hắn vẫy tàn thuốc, mắng một câu thô tục: "Con ả đàn bà này sao lại đến đây nữa?"

Một đám người sôi nổi ngẩng đầu nhìn ngó.

Một chiếc xe sang chảnh không phù hợp với cảnh vật nơi đây dừng lại cách đó không xa, một lát sau một nữ nhân bước xuống xe.

Ăn mặc mộc mạc, trên người mang theo bao đựng dụng cụ.

Nếu là bình thường, những người này chắc chắn muốn nhìn mỹ nữ thêm vài lần nữa nhưng người tới đẹp thì đẹp đó, lại không phải loại có thể trêu chọc.

Nghe nói nữ nhân này là một nhà thiết kế nổi tiếng, công trình bọn họ đang thi công cũng có phần của nàng cho nên nàng thường xuyên tới đây khảo sát một chút.

"Lão Lý, cơm nước xong rồi chứ?" Lê Nguyệt Uẩn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn thoáng qua nhà thầu.

Lão Lý vỗ vỗ mông đi đến, đầy miệng yên vị: "Đúng vậy, sớm biết rằng Lê công sẽ đến đây, cô muốn ăn gì đó không nhưng chính là sợ cô ghét bỏ đồ ăn ở đây khó ăn."

Từ sau khi Lê Nguyệt Uẩn cãi nhau với hắn hai lần hắn cũng không muốn ra vẻ tốt lành với cô nàng này nữa.

Rõ ràng việc trên công trường không đến lượt nàng quản, nhưng nàng thường thường tới kiểm tra một chút khiến hắn kinh hồn táng đảm.

"Các ngươi cứ ăn từ từ đi, tôi tự đi xem cũng được." Lê Nguyệt Uẩn nói xong lão Lý đi theo nàng, hắn không yên tâm nữ nhân này tìm được cái gì.

Lê Nguyệt Uẩn không có từ chối đi đến nhìn đống vật liệu trong kho hàng, ước lượng trọng lượng gạch.

Lại nhìn thép để bên ngoài lấy thước dây đo lường đường kính mm, rõ ràng là loại nhỏ nhất trong xưởng.

Nàng ngừng lại, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía lão Lý: "Tôi nhớ rõ hạng mục này phải dùng vật liệu dày hơn, đi gọi người phụ trách đến đây."

Lão Lý cười nhạo nói: "Sao lại phiền toái vậy chứ, Trương tổng chắc đi công tác rồi việc này tôi cũng có thể xử lý, nhất định là tiểu Tôn nhập hàng nhầm lẫn.

Tôi cho cô xem hóa đơn nhập hàng, rõ ràng giấy trắng mực đen viết số liệu đúng."

Lê Nguyệt Uẩn ánh mắt lạnh lùng: "Ông chắc cũng biết hạng mục này lớn thế nào đúng chứ? Xảy ra chuyện bất trắc gì ông có thể gánh nổi trách nhiệm sao?"

Lão Lý tươi cười cũng dần biến mất: "Đúng đúng, tôi nhất định nghiêm tra chuyện này."

"Tôi thấy công nhân cũng rất vất vả tăng chút tiền công cho họ và lắp đặt thêm camera đi.

Mỗi ngày đều mất này hụt nọ, kết quả đều là đổ hết lên đầu ông thôi." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Đúng vậy, làm theo lời cô." Lão Lý liên tục gật đầu lại lấy lòng nhìn nàng một cái, "Vậy việc hôm nay......"

Loại sự việc này tuyệt đối bị cấm chỉ có thể hạ thấp tổn thất, lần này bị bắt gặp ngay tại hiện trường lão Lý đã nhận được giáo huấn nhớ đời.

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Nếu tôi lại phát hiện mấy vấn đề như thế này tôi sẽ trực tiếp liên lạc với giám đốc các người."

"Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Tôi nhất định sẽ canh chừng bọn họ!"

Lê Nguyệt Uẩn xử lí xong lúc này mới lái xe trở về nội thành.

Khi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu phát hiện trên mặt dính bẩn và trong xe cũng hết nước uống dự phòng.

Nàng dừng lại ven đường đeo túi xuống xe mua nước, phải đi rồi một đoạn đường mới tìm được cửa hàng tiện lợi.

Phía trước có cửa hàng nội thất mới khai trương âm thanh được mở cực đại, lẵng hoa bày biện ở dọc bai bên cửa.

Cửa còn có mascot gấu trúc phát giấy quảng cáo.

Mascot: Người ta mặc bộ đồ + mũ hình thú/ linh vật/ đứng ngoài nhằm thu hút và quảng cáo cho nhãn hàng, cửa hàng.

Mà bên cạnh chính là cửa hàng tiện lợi, nàng đang muốn đi qua đột nhiên không biết từ đâu vụt ra một con ma men đi đến trước mặt thú bông gấu trúc ngã ngồi trên đất ôm chân thú bông không buông.

"Gấu trúc" lui về phía sau hai bước trọng tâm không vững ngã về phía sau chổng hai trân lên trời, giấy quảng cáo bay tứ tung.

"Ui da."

Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy một giọng nói nặng nề, vội tiến lên đỡ "gấu trúc" lên.

Đại khái người bên trong ngồi dưới đất dùng chân "gấu trúc" đá đá con ma men: "Mau về nhà đi, đừng ở ngoài nữa nguy hiểm lắm."

Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc nhìn "gấu trúc" một cái, còn tưởng rằng người này sẽ giận dữ không ngờ đối phương lại khuyên người nọ về nhà.

Con ma men lại bắt đầu duỗi đến chân gấu trúc, huyên thuyên nói nửa ngày cái gì "Đừng đi" "Anh yêu em" "Anh sẽ cố gắn kiếm tiền" linh tinh nói không xuể, chắc hẳn là kẻ thất tình.

Lê Nguyệt Uẩn nhìn không được nữa dùng sức túm tay gã ta kéo ra mới để "gấu trúc" được tự do.

Người đi đường cũng vây lại khuyên can con ma men một hồi cũng rời đi.

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại nhìn gấu trúc: "Em không sao chứ? Ngã có bị thương không?"

"Không có việc gì." Gấu trúc phất tay thịt mũm mĩm đáng yêu, có thể là sợ nàng nghe không rõ gấu trúc chủ động gỡ mũ lộ ra một khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào "Quần áo không bị gì, vừa rồi cảm ơn chị nhiều."

Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt một chút.

Đối phương ăn mặc một chiếc T-shirt trắng, tóc cột đuôi ngựa cao lộ ra vầng trán trơn bóng.

Mồ hôi dính nhớp hai bên gương mặt cũng không ảnh hưởng gì đến dung nhan nàng.

Đôi mắt nai nhìn chằm chằm nàng phảng phất có thể thấy rõ ảnh ngược.

Nàng cứng đờ mà dời đi tầm mắt, thấy má lúm đồng tiền của đối phương tâm tình tự nhiên dâng lên.

Cô bé lại "Ai nha" một tiếng, bò ngồi nhặt những tờ quảng cáo rơi đầy đất: "Aa hôm nay trễ mất, này đến khi nào mới có thể phát xong đây."

Lê Nguyệt Uẩn giúp đỡ nhặt những tờ rơi phía xa, khi giao lại những tờ rơi thấy đối phương cười tươi: "Thật là cảm ơn chị."

Lê Nguyệt Uẩn cong cong khóe miệng, ngạc nhiên nói: "Em đây là......!công việc?"

"Ưm?" Cô bé tựa hồ sửng sốt một chút, đôi mắt chớp một chút sau đó gật đầu, "Đúng vậy, lần đầu tiên làm, không có kinh nghiệm nên mới xảy ra sự cố này nè."

"Không thể trách em." Lê Nguyệt Uẩn nói xong thấy trời nắng nóng bức thật sự vất vả liền nói, "Em khát chứ?"

"Khát ạ, khát nước muốn chết nãy giờ." Cô bé nhấp nhấp miệng, gương mặt hơi hơi đỏ "Mang cái mũ không tiện uống nước."

"Tôi đi mua cho em một chai.".

"Thật ạ? Chị thật tốt."Trong mắt nàng sáng lên một đạo quang, "Em tên là Vu Tư Linh, còn chị?"

"Lê Nguyệt Uẩn."

"Nghe thật êm tai, là ánh sáng buổi sớm hiện ra, ánh trăng chất chứa ý tứ hả?"

"Không phải đâu chỉ là xem trên từ điển rồi tùy tiện đặt thôi." Lê Nguyệt Uẩn cười cười.

"Tùy tiện xem mà có thể dễ nghe vậy, sớm biết thế từ khi trong bụng mẹ em nên nói ba một tiếng kêu ông đi tra từ điển."

"Phốc."

Vu Tư Linh nói một tiếng với quản lí liền đi theo nàng tới cửa hàng tiện lợi kế bên.

Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi nàng có muốn ăn đồ ăn vặt không, nàng đều nhất quyết từ chối cuối cùng tính tiền cũng chỉ có hai chai nước.

"Quét mã hay là dùng tiền mặt?" Chủ quán hỏi.

"Quét mã." Lê Nguyệt Uẩn trên người không có tiền lẻ, vừa sờ túi...xong rồi......!Di động hình như để quên trong xe?

Vu Tư Linh không dấu vết mà nhìn chị gái kia một cái, nàng đã lâu không thấy được cô gái xinh đẹp như vậy tuy rằng trang điểm mộc mạc trên mặt còn dính bẩn nhưng cô gái này là người tốt.

Nhưng là hiện tại chị gái xinh đẹp hình như không có tiền trả......

Nàng lại trộm ngắm thấy chị gái xinh đẹp xấu hổ mở túi, lục lọi nửa ngày trong túi thường thường có cái gì rơi xuống ——

Thước cặp, thước cuộn, cờ lê......

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu, thấy ông chủ cùng cô bé đều nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất nàng ngượng ngùng giải thích: "Ngại quá, tôi vừa mới đi ra công trường một chuyến cho nên tất cả đều là mấy thứ này."

Vu Tư Linh hơi hơi trừng lớn mắt.

Công, công trường?

"A vậy để em" Vu Tư Linh lập tức nói, duỗi tay sờ sờ túi mình.

Xấu hổ ghê trang phục thú bông không có túi!!!!!!!!!!!!!!!

Vu Tư Linh khóc khút khít: "Ngại quá ông chủ, cháu cũng không có tiền."

Ông chủ ngó trái ngó phải, đen mặt gom hai chai nước về quay mặt về máy tính chơi game.

Lê Nguyệt Uẩn đồng tình nhìn thoáng qua Vu Tư Linh: Bé con nghèo khổ.

Vu Tư Linh đồng tình mà nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Uẩn: Chị gái xinh đẹp thế mà quá thảm.

Nhưng mà hai người lại phảng phất từ trong mắt đối phương thưởng thức lẫn nhau.

Editor: /, quyết định chương trước được lượt xem mới làm chương sau!! Cảm ơn các bạn đã đọc và vote..

Truyện Chữ Hay