Sau khi trở lại nhà thuê cả hai biểu hiện vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên.
"Nếu không em đi tắm rửa trước đi." Lê Nguyệt Uẩn chỉ chỉ vào bao tải mình mang tới "Tôi sẽ soạn hành lý."
Vu Tư Linh hỏi: "Muốn em giúp không?"
"Không cần, mấy thứ lặt vặt thôi một loán là xong ngay." Lê Nguyệt Uẩn lắc lắc đầu.
"Vậy được rồi, em đi tắm trước." Vu Tư Linh mở cửa tủ quần áo cũ nát lấy bộ đồ ngủ và nội y rồi đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn liền mang lên mặt nạ thống khổ.
Lê Nguyệt Uẩn đứng ở trong phòng, nội tâm tan vỡ, biểu tình phân liệt.
Mấy vết bẩn bẩn trên tường giống như dính trên người nàng khiến người ta da đầu tê dại.
Còn có mấy con sâu ở góc tường cứ từ từ mà bò, phảng phất giây tiếp theo nhào vào người nàng.
Mặt đất tuy rằng được lát gạch men sứ nhưng cũng được sử dụng nhiều năm rồi, đến cái bàn duy nhất còn muốn gãy.
Phòng bếp càng không thể nhìn mặt tường đầy vết dầu chiên không được lau dọn lâu ngày.
Nàng không thể ở trong cái chổ nào như vầy được hết, quá ác liệt.
Tưởng tượng đến sau này còn muốn thường trú ở đây, nàng có điểm e ngại.
Nhưng......!
Nàng đi đến cửa phòng bếp, nhìn về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền ra âm thanh dòng nước ào ào xối xuống, phía trên phòng tắm đang tỏa ra nhiệt khí làm không khí xung quanh mờ mịt.
Kính mờ loáng thoáng lộ ra một bóng người, nàng bạn gái đang tắm bên trong.
Đối phương chỉ mở đèn dây tóc, Lê Nguyệt Uẩn đứng một hồi thế nhưng cảm thấy hình ảnh này giống như trên phim tình cảm.
Đương nhiên, hình ảnh đẹp thế nào cũng không thể so sánh với bạn gái mình.
Đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Vu Tư Linh, là chứa đựng sự kinh diễm lận yêu thích.
Chỉ cần là cùng Vu Tư Linh chung sống, nàng không có gì không làm được!
Vén tay áo lên muốn hành động, Lê Nguyệt Uẩn cầm vũ khí một lần nữa đi làm vệ sinh.
Vu Tư Linh nghe thấy tiếng động người bên ngoài đang dọn dẹp, thở dài nàng quả nhiên không thích hợp làm việc nhà.
Rõ ràng buổi chiều mới quét tước một lần hiện tại phải để Lê Nguyệt Uẩn làm lại.
Nàng mở to mắt, giây tiếp theo lại lập tức nhắm lại.
WC cũng quá bẩn, má ơi.
Vì thôi miên bản thân không nhìn thấy rõ ràng mấy thứ kia, nàng chỉ mở đèn dây tóc.
Ngày mai phải lén tìm người giúp việc qua đây thôi.
Sau khi tắm rửa xong, Vu Tư Linh lại bắt đầu nhìn áo ngủ phát ngốc.
Có nên mặc nội y không? Rốt cuộc là nên mặc hay không đây? Nàng có muốn mình mặc không nhỉ?
Tuy rằng đã quen nhau được nửa năm nhưng hai người ngày thường hẹn hò đều dừng lại đúng như lễ nghĩa, còn mấy hoạt động " ngoại khóa" nhiều lắm chỉ có lôi lôi kéo kéo tay nhỏ, hôn hôn cái miệng nhỏ.
Còn muốn sâu thêm thì chưa tới.
Hiện tại ở chung cũng ở chung rồi có phải nên cái gì cái kia không?
Ngẫm lại thật đúng là o(////▽////)q
Vu Tư Linh cầm lấy nội y ném vào trong túi.
Là con gái, nên chân không ra trận!
Nàng chỉ mặc áo ngủ đi ra ngoài, Lê Nguyệt Uẩn đang thu dọn hành lý quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vừa định nói hai câu, tầm mắt đột nhiên nhìn thấy áo ngủ đáng yêu che che đậy đậy không được hai viên Tiểu Bồ Đào, ngốc ngốc nuốt nước miếng: "Đẹp."
Vu Tư Linh mặt đỏ lên, bình tĩnh một tay chống khung cửa một tay xoa eo, cứng đờ bày ra một đường cong gọi là S nhất bá đạo hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ hả?"
"Hiện tại đã lĩnh hội được kiến thức." Lê Nguyệt Uẩn tiến lên muốn ôm nàng nhưng trên tay còn bẩn liền chống tay lên vách tường, chân sau chen vào hai chân nàng rũ mắt nhìn ngực con gái người ta.
Cười như không cười mà sáp lại gần, dùng thân thể cọ cọ một chút.
Vu Tư Linh: "!"
Lê Nguyệt Uẩn nghiêng đầu cắn lỗ tai hơi hơi đỏ lên của nàng: "Chờ tôi tắm rửa xong đến thu thập em."
Vu Tư Linh cả người đều nóng rực.
Chờ đối phương vào nhà tắm, nàng mới hốt hoảng mà chạy vô phòng ngủ ( kiêm phòng khách với nhà ăn) muốn luyện tập mười cái hít đất trên giường coi như là thả lỏng cơ thể.
Kết quả vừa tới cái thứ tám mệt quá nằm xuống luôn.
Vừa quay đầu, thấy trên bàn đặt một cái gương lén nhìn gương mặt một chút.
Á vãi!
Sét đánh giữa trời quang.
Nàng bỗng chốc bò dậy, vén áo ngủ lên dùng bàn tay đo lường kích cỡ.
Béo!
Sét đánh giữa trời quang!
Làm sao bây giờ? Muốn ở cái này cái kia lúc này? Cơ mà mình cảm thấy hiện tại bản thân không hoàn mỹ, so sad.
Lê Nguyệt Uẩn tắm rửa xong đi ra, thấy Vu Tư Linh đã ngủ rồi.
"Linh Linh?"
Vu Tư Linh: "Khò khò."
Lê Nguyệt Uẩn lại kêu một lần: "Linh Linh?"
Vu Tư Linh giả vờ khò khò hai tiếng, bẹp bẹp miệng lật người tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Lê Nguyệt Uẩn khóe miệng khống chế không được mà nhếch lên, xốc chăn chui vào cả ổ chăn được ủ ấm áp sau đó tắt đèn.
Trong bóng đêm, Vu Tư Linh mở bừng mắt, lỗ tai dựng đến giống cái anten hòng thu hết tất cả âm thanh khả nghi.
Quả nhiên, Lê Nguyệt Uẩn trở mình bàn tay đặt lên mặt nàng sờ sờ rồi từ từ vuốt ve cái cổ, bước tiếp theo có phải là là..
không?
Trước tình huống nguy cấp này Vu Tư Linh làm bộ bị sờ tỉnh, rầm rì hỏi: "Chị làm gì đấy?"
"Chỉnh lại chăn cho em." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, tiếp tục đắp chăn lên cho nàng.
Vu Tư Linh: A chỉ thế thôi?
Vu Tư Linh lại cảm thấy chính mình quá mệt.
Ở chung không hôn môi, tuyệt đối sẽ hối hận.
Ngủ không sờ chân, thật cmn có quỷ.
Vì thế nàng dùng một chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo bắt được cái đùi rồi nha, ra sức mà cọ cọ.
"Linh Linh." Thật lâu sau, Lê Nguyệt Uẩn nhịn không được nói "Em đang sờ gối ôm của mình đấy."
Vu Tư Linh: "Ơ——" Hèn gì cứ cảm thấy kì lạ.
Lê Nguyệt Uẩn đá văng gối ôm ngăn ở giữa ra, hỏi: "Em muốn gì?"
Này này sao trực tiếp quá dị? Vu Tư Linh rất muốn trực tiếp đáp lại nàng, muốn làm! Muốn làm đến không chịu được đây này! Nhưng nàng béo lên rồi, xấu lắm!
Không thể để lão bà thấy mặt xấu của mình.
.
ngôn tình hoàn
"Trễ rồi, ngày mai buổi sáng em có tiết." Vu Tư Linh ủy khuất nói.
"Chúng ta đi ngủ sớm một chút." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, lấy chân chạm vào chân nàng "Tôi ôm em ngủ được không?"
"Đương nhiên có thể." Vu Tư Linh nói.
Ngay sau đó, Lê Nguyệt Uẩn liền duỗi tay đem nàng ôm trong lòng ngực.
Thật lâu sau, Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Tôi có thể hôn em chứ?"
"Đương nhiên có thể." Vừa dứt lời, Vu Tư Linh trên môi bị hai mảnh mềm mại bao phủ.
Hương vị ngọt ngào này trước gặp được Lê Nguyệt Uẩn chưa bao giờ nàng hưởng thụ được!
Hai người trao một cái hôn sâu, tiếng nước khẽ vang kết thành sợi chỉ bạc, Vu Tư Linh nhẹ nhàng thở hổn hển, lại nghe thấy nàng thấp giọng nỉ non nói: "Có thể làm không?"
"Đương nhiên —— không thể." Nàng bừng tỉnh, nghĩ nghĩ biệt nữu nói, "Em quên mua đồ cắt móng tay ời."
"Ừm?"
"Em còn chưa cắt đâu." Vu Tư Linh đau lòng nói, "Không thể để chị bị thương, chúng ta an toàn là trên hết!"
"Không ——"
"Không có vậy sau này mua." Vu Tư Linh giành nói tiếp.
Lê Nguyệt Uẩn muốn nói một câu "Không sao, tôi vừa mới cắt gọn gàn trong toilet rồi.
Đặc biệt bằng phẳng.
" nghẹn về.Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo đánh thức cả hai người.
Vu Tư Linh mơ mơ màng màng ngồi dậy, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là đi ị.
Mới vừa ngồi xổm xuống, nàng liền thanh tỉnh.
Minh đang làm gì vậy nè? Vạn nhất lúc đi ra để lại mùi, A Lê dùng WC thì phải làm sao bây giờ?
Vu Tư Linh giữ lại, đến trường giải quyết.
Bên ngoài Lê Nguyệt Uẩn đang đánh răng, nhìn thời gian thấy nàng bước ra, nói: "Đợi lát nữa tôi đưa em đi học."
"A?" Vu Tư Linh sửng sốt một lát, mới gập ghềnh nói "Cũng được, nhưng mà còn chị, chị không phải còn có công việc bận rộn sao? Trường học em còn rất xa."
"Nếu đưa em đi ít nhất mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Nếu dùng giao thông công cộng, trạm xe buýt công cộng cách nơi này gần nhất cũng phải đi hơn mười phút mới đến, hiện tại là giờ cao điểm buổi sáng khẳng định sẽ bị kẹt xe nữa vậy em đến chỗ học là đã muộn giờ rồi còn gì?" Lê Nguyệt Uẩn phân tích nói, "Vậy đưa chở em đi......sẽ nhanh hơn."
"Tốt! Chị đưa em đi học đi." Vu Tư Linh lập tức đánh gãy nàng.
"Ừ." Lê Nguyệt Uẩn rửa mặt xong, xoay người về phòng vừa đi tới cửa liền sửng sốt một chút.
Vu Tư Linh thay quần áo, đầu bị kẹt trong áo đang giãy giụa để lộ ra vòng eo tinh tế cân xứng, đường cong cực độ đẹp.
Vu Tư Linh vẫy vẫy tay, nói: "A Lê? Chị giúp em với, sao mà không chui đầu ra được nè?"
Lê Nguyệt Uẩn áp xuống ý niệm trong lòng, đi qua đi xem xét một chút trực tiếp cởi ra: "Em mặc vào sai rồi."
Quần áo này là đồng phục trường, nhưng kiểu dáng là hở một bên vai vì thế Vu Tư Linh chính là chui vào chỗ tay áo.
"Duỗi tay." Lê Nguyệt Uẩn giơ quần áo.
Vu Tư Linh ngoan ngoãn làm theo, có điểm xấu hổ: "Chị có phải cảm thấy em giống đứa con nít không, chỉ có vật cũng không làm được."
"Em vốn dĩ chính là con nít." Lê Nguyệt Uẩn cười cười, "Hơn nữa, tôi cũng rất thích chăm sóc em."
Vu Tư Linh cười hắc hắc.
Lê Nguyệt Uẩn lại nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền nàng, cười hỏi: " Sao mỗi ngày có thể vui vẻ như vậy được?"
"Bởi vì......!rất vui vẻ, chắc là do chưa gặp được cạm bẫy xã hội gì đó?" Vu Tư Linh nói.
Nàng đúng thật không có gì phải phiền não, gia cảnh giàu có, việc học ưu tú, còn có bạn gái tốt như vậy, có gì mãn nguyện hơn không!
Hai người mang theo cặp xách xuống lầu, Lê Nguyệt Uẩn đẩy xe đạp ra, chiếc xe này nàng vừa mua mấy hôm trước là kiểu dáng của nữ phía trước có rổ xe phía sau có yên ngồi.
"Lên xe." Nàng tiêu sái mà vỗ vỗ ghế sau.
"Tới đây." Vu Tư Linh nhảy lên xe, ôm eo nàng hô "Khởi giá!"
"Dạ." Lê Nguyệt Uẩn ấn chuông vang lên tiếng leng keng đi ra khỏi hẻm nhỏ, hai người trên mặt đều mang theo ý cười.
Đi một lúc Lê Nguyệt Uẩn dừng xe: "Ông chủ, cho hai phần xíu mại và sữa đậu nành."
Vu Tư Linh cầm bữa sáng, đút nàng một cái xíu mại mới chịu ngồi lại chỗ cũ tiếp tục xuất phát.
Nàng uống sữa đậu nành, một đường xem phong cảnh ven đường.
Nàng ngồi qua rất nhiều loại siêu xe nhưng chưa bao giờ ngồi xe đạp đi học như vầy.
Loại thể nghiệm thật là mới mẻ.
Lúc này, nàng lại thấy chiếc Porsche màu đen kia.
Hiện tại ban ngày ban mặt mới thấy rõ đây là kiểu dáng được bán có giới hạn, kinh ngạc nói: "Oaaa, xe này ít nhất bán mấy ngàn vạn nhỉ."
Nói xong, liền thấy Lê Nguyệt Uẩn cũng nghiêng đầu đi nhìn thoáng qua mà biểu tình không được tốt lắm.
Nàng lập tức nhớ tới việc Lê Nguyệt Uẩn ghét nhất mấy kẻ phô bày khoe giàu, vội bổ sung nói: "Mà cũng có gì tốt đâu, vừa xấu vừa phí của sau này em có tiền cũng không thèm mua loại này."
Mới là lạ, chiếc này nhìn siêu cool siêu đỉnh! Sinh nhật lần sau nhất định phải mua chiếc này!
"......." Lê Nguyệt Uẩn trầm mặc một lát, "Ha ha, tôi cũng không thích xe này.
Nhìn xấu ghê."
Vu Tư Linh biết đây là nói đúng tâm khảm nàng rồi, cười nói: "Đúng á, xe đạp mới tốt độ lộ thiên sưởng bồng đâu (?)! Bảo vệ môi trường tiết kiệm tiền xăng dầu cống hiến vì một quốc gia xanh hoá!"
"Chính xác." Lê Nguyệt Uẩn đạp xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc Porsche, thầm nghĩ: A Tiệp, thọ mệnh của con cũng nên hết rồi.
Lúc này, xe đạp chạy đến ngoài cửa thôn, Lê Nguyệt Uẩn thấy kia chiếc Maserati màu đỏ đậm.
Giờ mới thấy rõ ràng đây xe ngưng sản xuất từ mấy năm trước, hồi đó muốn săn nó còn chưa mua được.
Nhưng trước mắt không phải là lúc nên nói mấy chuyện tiếc hận này, mà đúng lúc nên nắm bắt thời cơ vội nói: " Chiếc Maserati sao còn ngừng ở đây Chẳng lẽ có chủ nhà nào giàu có thế mà còn ở khu này? Đã vậy còn chuyên môn ngừng ở cửa thôn."
Vu Tư Linh: "......" Đào Thư Cần đáng ghét sao không đưa xe về!!!!
"Kì lạ quá hahaha." Vu Tư Linh cười khan "Khẳng định lại là mấy đứa nhà giàu mới nổi cố ý."
"Ừm, hơn nữa này xe cũng thật đủ khó coi, cái đuôi đều nhếch lên tới, tạo hình thật xấu." Lê Nguyệt Uẩn ngoài miệng ghét bỏ nhưng thâm tâm thèm muốn chết.
"Đúng vậy đúng vậy." Vu Tư Linh phụ họa, tính toán về nhà sẽ sang tay chiếc này!.