Ở một bệnh viện khác trong Lạc Thành, Lious dần dần hồi phục.
Mạn Thư vừa gọt trái cây, vừa chăm chăm nhìn vào vết thương đã được băng bó kĩ càng.
"Haizzz. May mà không bị liệt"
Lious nhắm hờ mắt, khuôn mặt bất cần đời: "Không thể di chuyển nhanh như trước với liệt thì có gì khác nhau? Một siêu sát thủ không có tốc độ có khác gì phế vật?"
"Ai bảo em là siêu sát thủ?" - Mạn Thư trầm giọng.
Lious đưa mắt nhìn cô, không hiểu hàm ý của câu nói: "Ý chị là sao?"
Mạn Thư thở dài, đáy mắt phản phất chút buồn. Cô giơ tay nắm bàn tay Lious, nhẹ nhàng, ấm áp như người mẹ.
"Hoắc Bang bị triệt rồi. Lily và Lious cũng đã chết trong đám cháy đó. Còn chúng ta, chúng ta là người nhà họ Mạn, chị là Mạn Thư, em là Mạn Tường"
Từ nay mình sẽ gọi Lious là Mạn Tường luôn cho hợp với hoàn cảnh.
Mạn Tường buồn rũ rượi, quay đầu sang hướng khác để không muốn ai thấy cảm xúc thật của mình.
"Từ khi sinh ra đã được sắp đặt để trở thành một sát thủ. Dành hết mấy mươi năm rèn luyện, cuối cùng trở về một tên phế vật, đến tên tuổi cũng không thể lưu lại"
Nghe em trai nói như vậy, bất giác Mạn Thư cũng không biết nói gì. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Căn phòng bệnh lặng im đến lạ kì.
Rất lâu sau đó, Mạn Thư mới mở lời lại: "Em còn muốn tiếp tục làm một siêu sát thủ với mục đích gì chứ?
Trung thành với Hoắc Bang? Muốn khôi phục Hoắc Bang? Không.
Chúng ta không phải người Hoắc Bang, chúng ta là người nhà họ Mạn. Nếu ngày đó ba mẹ không mang ơn Hoắc Bang, cuộc sống của chúng ta có phải đã êm đẹp như bao đứa trẻ khác không?
Vậy Tường, rốt cuộc em như vậy là vì lí do gì?"
"..."
Mạn Thư mất rất lâu để suy nghĩ ra câu hỏi, lại mất rất lâu để chờ người nằm trên giường bệnh trả lời.
Còn Mạn Tường, anh cứ im lặng như vậy, như một bước tượng.
Nhận thấy việc chờ đợi không có kết quả, cô lại thở dài một hơi rồi đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
Chưa đi đến cửa, đã nghe có tiếng đáp lại từ sau lưng.
"Chỉ là...muốn mình mạnh hơn"
Mạn Thư nhếch môi: "Em nghĩ mình có thể lừa chị?"
"..."
"Chỉ là...muốn tiếp tục bảo vệ người con gái đó"
Mạn Thư cau mày nhìn Mạn Tường, không tin vào những gì mình vừa nghe. Cả cuộc đời của anh luôn kiêu căng, ngạo mạn, nhiều khi đến lời nói của cô cũng bỏ ngoài tai.
Vậy mà chỉ vì một cô gái đã ngày đêm tương tư, luôn đi theo âm thầm bảo vệ. Nhiều lần còn phá kế hoạch của Hoắc Bang, tất cả cũng vì ba chữ "Lâm Nhĩ Tích".
Mạn Thư mở miệng định nói gì, đột nhiên điện thoại của cô reo lên liên hồi.
"A lô"
"Cho hỏi cô có phải là Mạn Thư không ạ?"
"Vâng, là tôi. Có vấn đề gì sao?"
"Chúng tôi gọi từ văn phòng luật sư Âu Dương đường số , phường Minh Thạnh... Chúng tôi có chuyện quan trọng. Hiện tại cô có thể đến được không?"
Mạn Thư suy nghĩ rất nhanh đã đồng ý: "Được, cho tôi phút"
-----------
Khoảng phút sau, văn phòng luật sư Âu Dương.
"Tôi là Mạn Thư. Không biết có chuyện gì?" - Mạn Thư vừa ngồi xuống ghế đã gấp rút hỏi.
Vị luật sư già ngồi đối diện cô cũng không làm mất thời gian mà vào luôn vấn đề chính. Ông đưa ra trước mặt cô một xấp tài liệu dài cộm.
"Tôi được biết cậu Hoắc Thu Vinh đã không may bị tai nạn xe qua đời. Theo luật, cũng đã đến lúc di chúc của cậu ấy được công bố"
Mạn Thư cau mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hoắc Thu Vinh mới có mấy chục tuổi đầu mà đã viết sẵn di chúc? Quan trọng là tại sao họ lại gọi cô đến đây?
Vị luật sư già giở xấp tài liệu, lấy ra tờ giấy trắng mực xanh rõ từng con chữ, dưới có chữ kí và dấu lăn tay của Hoắc Thu Vinh.
Mạn Thư cầm nó lên, tay run run không vững, mắt trĩu nặng nước nhìn tờ giấy có đề to hai chữ "di chúc".
Bản di chúc của Hoắc Thu Vinh không có gì nhiều, chỉ đơn giản là để lại toàn bộ tài sản của anh cho Mạn Thư, cùng với yêu cầu đưa cho cô bức thư đã niêm phong sẵn.
Mạn Thư nén nước mắt, ngẩng đầu hỏi luật sư: "Bức thư bị niêm phong đâu?"
"Đây ạ" - ông ấy vừa nói vừa chìa ra trước mặt cô. Mạn Thư cầm nó lên, chưa kịp mở ra đã cảm nhận được chất giấy.
Đây là loại giấy thơm cô từng rất thích, cũng rất hiếm có. Hình như là năm cô tuổi, Hoắc Tam có đi buôn và mua về rất nhiều món đồ, trong đó có loại giấy này.
Cô lép vế hơn, nhưng may là có Mạn Tường đã nhanh tay giành giật cho cô được mấy tờ. Cô nâng niu, cẩn trọng không dám dùng đến nỗi cả Hoắc Bang ai cũng nghĩ cô bị điên. Đó rõ ràng chỉ là một tờ giấy thôi.
tuổi...Đến tận bây giờ đã gần năm rồi còn gì? năm rồi, Hoắc Thu Vinh vẫn nhớ cô thích gì...
Mi mắt cô hơi ươn ướt, nhẹ nhàng gỡ niêm phong và mở lá thư ra, tất cả đều được viết bằng tay. Chữ của Hoắc Thu Vinh vốn rất xấu, thường không đọc nổi.
Nhưng lá thư này thì khác, chữ không đẹp nhưng vô cùng rõ ràng. Có thể thấy anh đã dành ra rất nhiều tâm huyết.
"Mạn Thư thân mến.
Nếu chị đọc được những dòng này, có nghĩa là đã có chuyện không hay xảy ra với tôi. Tôi biết chứ, bắt cóc Dương Hoa Điền và Lâm Nhĩ Tích như cược một ván lớn, một mất một còn. Bởi vậy nên tôi cũng lo chuẩn bị sẵn di chúc.
Số tài sản của tôi mong có thể bù đắp cho chị. Bù đắp chuyện gì ư? Chuyện tôi không thể tiếp tục ở bên chị nữa. Mặc dù đôi khi tôi nghĩ, không có tôi ở bên cuộc sống của chị sẽ dễ dàng hơn.
Mạn Thư, tôi biết chị chưa từng có tình cảm với tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ như con thiêu thân sa vào đống lửa. Nhiều lần Lious làm sai, tôi cố gắng thuyết phục ba giảm nhẹ tội cho cậu ta tất cả là vì chị.
Tôi sợ chị phải buồn, chị biết không? Biết chứ! Người như chị sao lại không biết? Chỉ là chị luôn gạt đi tình cảm của tôi thôi.
Nếu chị nghĩ một kẻ độc ác như tôi thì không thể yêu, vậy chị hãy nhớ lấy: Tôi có thể độc ác với cả thế giới, nhưng chưa từng tổn hại đến chị.
Cuối cùng, tôi chỉ muốn chúc chị một đời an yên. Hãy quên đi kẻ ác độc như tôi và sống thật tốt nhé! Người con gái tôi yêu"
"..."
Sau khi đọc xong dòng cuối cùng, Mạn Thư mới phát hiện nước mắt của mình đang đua nhau chảy xuống. Còn trái tim cô, như đang thắt lại từng hồi.
Cô không biết tại sao cơ thể mình lại tự hành động như vậy. Cô đã rất nhiều lần khẳng định mình không yêu Hoắc Thu Vinh, vậy tại sao bây giờ lại tim đau, mắt ướt?
Cô đưa tay gạt hai hàng nước mắt, chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Trong góc tối, người phụ nữ mạnh mẽ hôm nào đang co ro cúm rúm và khóc thật to.
Tại sao chứ? Cô không muốn khóc nữa, cô muốn quên Hoắc Thu Vinh. Nhưng càng muốn quên đi, hình ảnh về anh ta cứ tua đi tua lại trong đầu cô.
Thước phim kí ức về anh bắt đầu từ mười mấy năm trước. Lúc đó anh mang vẻ bảnh bao của chàng thiếu niên, còn cô có vẻ đẹp xuân xanh của một thiếu nữa...
Chính xác là năm cô , Hoắc Thu Vinh , anh mua tặng cô một thỏi son. Còn nói là cô lớn rồi, nên biết trau chuốt cho bản thân một chút.
Năm cô , Hoắc Thu Vinh . Anh đua xe bị thương, một mực đòi cô vào viện chăm sóc. Kết quả bao nhiêu hoa quả thăm bệnh đều đưa hết cho cô ăn.
Năm cô , Hoắc Thu Vinh . Anh đỗ đại học, vừa về Hoắc Bang liền chạy đi khoe cô, bị khước từ thì mặt liền xị xuống.
Năm cô , Hoắc Thu Vinh . Nhiệm vụ của cô là trở thành vợ bé của Vũ Ngưng, Hoắc Thu Vinh đã phản đối kịch liệt, còn bỏ nhà ra đi mấy tháng chưa về. Đến khi Hoắc Tam hứa sẽ không để Vũ Ngưng có cơ hội chạm vào cô, anh mới tạm yên lòng.
Năm cô , Hoắc Thu Vinh . Dù có thêm mấy mươi năm nữa, anh vẫn mãi là chàng trai tuổi, yêu say đắm cô gái lạnh lùng.
"..."
Có những loại tình cảm rất khó nhận ra. Đến khi có thể nhận ra đã không còn kịp nữa. Dù có hối hận cũng không có ích gì.
Cô ước mình quay về cái độ đôi mươi, có thể cùng chàng trai "độc ác" đó xây dựng một mối quan hệ bền chặt, kết tóc se duyên. Sau đó còn có thể cùng nhau sinh thêm vài đứa con nữa.
Cho dù kết cục vẫn như vậy, cô vẫn muốn ước. Vì nếu cô nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, chắc chắn đã không có hai từ "hối hận".