Vợ Tôi Là Nữ Phụ

chương 30: âm mưu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau,Trịnh Khương Nghị đề nghị muốn trở về vì ở Chung Cư anh mới có thể thuận tiện làm việc hơn,các hồ sơ lẫn tài liệu quan trọng đều ở đó.Ở đây ngày hôm qua anh chỉ có thể làm việc trên lotop rồi chạy qua chạy lại về Chung Cư lấy đồ hết - lần,rất cực nên không thể ở đây lâu được.Tạ Yên Ninh cũng hết cách đành theo anh về,thật ra cô trong lòng cũng muốn trở về lắm ở đây ngày ngày đối mặt với Lục Vi Doanh khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu lẫn lành lạnh.

Ba và mẹ đưa hai người ra cổng,theo sau là Lục Vi Doanh mặt đã đen đi rất nhiều ánh mắt cũng không còn hoà nhã nữa nhìn chầm chầm Tạ Yên Ninh.Cũng như lần trước,mẹ Trịnh dặn dò cô rất nhiều thứ thật lâu sau mới buông cô ra cẩn thận yêu chìu đỡ cô vào trong xe,Tạ Yên Ninh ngại ngùng cảm ơn bà.Bánh xe lăn bánh chạy dần xa khỏi biệt thự xa hoa,cô không nhịn được liếc mắt nhìn kính chiếu hậu thấy được ba và mẹ đang vẫy tay với cô chỉ riêng Lục Vi Doanh vẫn một thân xanh biếc mặt lạnh lùng nhìn chầm chầm về hướng xe đang chạy,cô cứ có cảm giác Lục Vi Doanh cô ta biết được cô nhìn thấy cô ta và cô ta cũng nhìn thấy cô.Lòng Tạ Yên Ninh không khỏi dậy sống cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp sảy ra với chính mình,cô đưa tay lên lòng ngực nhíu mày cảm nhận.Linh cảm là thứ cô luôn tin tưởng nhất từ ở thế giới kia cho đến thể giới này,không lẽ thật sự sẽ có chuyện sao?

Trịnh Khương Nghị từ nãy đến giờ vẫn chuyên tâm lái xe nay lại đột nhiên mở miệng"Cô không cần lo lắng,chỉ cần làm tốt việc của bản thân là được"Tạ Yên Ninh nghe anh nói thì quay sang nhìn anh.Khuôn mặt vẫn lạnh lùng không quan tâm những gì,ánh mắt cũng không một chút đổi sắc.Nhưng không,vì sao cô lại cảm thấy anh là đang lo cho cô nghĩ nhiều,quan tâm cô sao?

"Tôi biết rồi,cảm ơn anh"

"reng,reng"

Tiếng điện thoại trong túi sách của cô vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng,mở túi xách lấy điện thoại bấm nghe"Alo con nghe đây dì Mai"

"Vâng con biết rồi,...mai con nghe tới thật sớm.Vâng tạm biệt dì"

"Ai vậy?"

"Là dì Mai gọi nói mai bảo tôi đến xem ngày khai trương quán cùng soạn thực đơn hoàn chỉnh"

"Ùm"chỉ một câu rồi không nói gì nữa.Tạ Yên Ninh cũng không nói thêm,trên quãng đường từ nhà trở về Khu Chung Cư vẫn là một bầu không khí ảm đạm không thần sắc.Về đến Chung Cư Trịnh Khương Nghị lại đi đến công ty ngay,Tạ Yên Ninh ở nhà cũng không biết làm gì ngồi xem phim.

"reng,reng"

Tiếng điệng thoại lại vang,cô nhìn trên màn hình.Là Mặc Quân Nguyên!!Anh ta sao giờ lại tự động gọi cho cô nhỉ,đây là lần đầu tiên đó.Cô khó hiểu bắt máy;

"Alo tôi nghe"

"Hai con chó nhỏ của cô hiện tại đã khoẻ hơn rất nhiều rồi,có thể rước về.Đến đây đi"Giọng nói không mặn không nhạt phát ra từ đầu dây bên kia khiến cho ngừơi khác không khỏi cảm thấy lòng như có một dòng nước ấm chảy ngược vào tim,giọng thật ấm.

"Tôi biểt rồi,đến ngay"

Cô tắt máy ngồi đó nhìn màn hình điện thoại nghĩ.Hai con cún con khoẻ rồi đến lúc cũng phải mang về nhà để nuôi,nhưng không biết Trịnh Khương Nghị khi trở về nhìn thấy chúng sẽ phản ứng ra sao nhỉ?Nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhúm khi khó chịu của anh ta cô cũng không khỏi buồn cười,kệ anh ta đã hứa rồi không thích thì cũng phải thích.Nhớ đến điều kiện làm ô sin kia đã qua một tuần anh ta hình như cũng quên béng đi rồi thì phải,thật hay.

Tạ Yên Ninh cười tươi vui vẻ đi thay đồ rồi đến tiệm thú y của Mặc Quân Nguyên đón hai con cún con.

...

"Tôi đến rồi"Tạ Yên Ninh đẩy cửa đi vào thì thấy Mặc Quân Nguyên đang sắp xếp lại dụng cụ tiêm thuốc cất vào trong tủ.Mặc Quân Nguyên nghe cô nói thì xoay lại nhìn,từ khi hai người đi chơi cùng nhau,sảy ra việc kia thì không liên lạc nữa cũng đã ngày rồi.Nhìn cô không có gì thay đổi mấy chỉ là tươi sắc hơn một ít,việc biết cô là vợ của Trịnh Khương Nghị kia...anh định cũng sẽ không nói ra,nói ra thì sao không nói thì đã sao.Cũng là như nhau thôi,vẩn là bạn bình thường như trước vậy.

"Chúng ăn rồi cho nên cô không cần cho chúng ăn sáng nữa,trưa khoảng hoặc giờ rồi hãy cho"Mặc Quân Nguyên đi lại lòng sắt phía bên phải mở ra bồng chúng để xuống đất.Mấy tuần nay được chăm sóc kĩ lưỡng bởi Mặc Quân Nguyên hai con husky này thân thể nở nang không ít,khoẻ khoắn chạy nhảy xung quanh phòng vui thích khi được ra ngoài.Tạ Yên Ninh nhìn chúng có vẻ thích thú như vậy không khỏi cười,mập mạp ra rồi người cùng đầy thịt với thịt không giống như trước xương sừơn cũng muốn lõm ra ngoài,thần sắc tốt như vậy xem ra là khỏi bệnh hẳn rồi.Cô quay sang nhìn Mặc Quân Nguyên thấy anh bình thản,miệng hơi mỉm lên trong cũng có chút vui khi thấy chúng đã khoẻ,anh bây giờ nếu nói ra thì có biết bao nhiêu là đẹp như một vị thần.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc tốt cho chúng"

"Không có gì,là việc nên làm mà.Tôi đã soạn sẳn những thứ cần thiết khi nuôi chúng trong tờ giấy này rồi,cô có thể mua chúng ở tiệm bán đồ cho thú cưng ở kế bên tôi cách ba căn.Còn thức ăn thì phiền cô nhọc công hơn rồi,..."Mặc Quân Nguyên đưa cho cô một tờ giấy có ghi đầy đủ những thứ cần thiết khi nuôi loài husky.Còn dặn dò cô rất nhiều thứ như thức ăn cho loài chó nhỏ phải nấu và pha trộn như thế nào,cách tháng trở lại xổ lãi một lần,vệ sinh ra sao,tắm cho chúng như thế nào...,vv...rất nhiều thứ chỉ sợ nghe nữa sẽ nhớ không hết.Nhưng nghe từ từ cô mới cảm nhận được,Mặc Quân Nguyên là một con người rất chu đáo,anh dặn nhiều như vậy cũng chỉ là sợ cô sẽ quên rồi làm không tốt thì chúng sẽ bệnh,những người đàn ông yêu thích động vật đều là đàn ông tốt cả,người phụ nữ của anh ta sau này...chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

"Xong rồi.Bao nhiêu đó cô nhớ hết chứ,nếu không tôi cho cô cuốn sổ tiện lợi này,trong đó là toàn bộ về kiến thức cần biết khi nuôi thú cưng.Khi không biết có thể mở ra xem"

Tạ Yên Ninh nhận cuốn sổ nhìn một chút xong cất vào trong túi xách"Nếu không còn gì nữa,vậy tôi dẫn chúng về đây.Tạm biệt,hẹn gặp lại"

"Gặp lại sau"Mặc Quân Nguyên gật đầu xong ngồi xuống sờ đầu con màu xám nói"Về nhà với mẹ Ninh rồi thì phải ngoan đấy,không được nghịch ngợm cũng không được ăn bậy không sẽ bị đau bụng có biết không"

Tạ Yên Ninh cười cười,cầm dây mà Mặc Quân Nguyên đã buộc sẳn cho đi ra khỏi tiệm.Hai chú khi được thấy một thới giới hoàn toàn khác ở ngoài thì phấn khởi mà chạy tây chạy đông kích động vô cùng.Tạ Yên Ninh cô rất khó khăn mới có thể dẫn chúng nhét vào trong taxi được,thực ra taxi ở đây không cho mang thú cưng vào nhưng cô phải năng nỉ cùng trả tiền thêm mới có thể được phép.

Về đến nhà cũng đã gần trưa,hai con cún nhỏ được về nhà mới rất hưng phấn mà chạy nhảy khắp nơi,chúng không sợ lạ chổ chút nào.Cô cũng một lần nữa rất cực khổ mới dụ dỗ được chúng bằng cách cho ăn bánh vặt dành cho chó nhỏ mà Mặc Quân Nguyên đưa thì chúng mới yên ắng mà ngồi ăn trong bát của mình.Với tình hình hiện tại xem ra là không thể đi ra ngoài mua đồ cho chúng được rồi,đành điện thoại đặt họ giao đến thôi.

Lo cho chúng xong thì cô cũng đã mệt lã người nằm ở sofa ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không hay.Hai con cún sau khi ăn trưa do cô nấu xong thì no căng bụng nằm ngủ ở chiếc giường riêng mà cô mới mua cho chúng.Một chủ hai chó ngủ đi làm cho căn nhà yên ắng hẳn,không khí cũng bình lặng hơn.

...

Chiều đến Trịnh Khương Nghị trở về thì phát hiện có cái gì đó không đúng,nhà sao lại im lặng như vậy ngay cả đèn cũng không bật.Anh nhăn mày thắc mắc đi vào bật đèn lên xem thì phát hiện Tạ Yên Ninh ngủ gật ở sofa từ lúc nào,còn có...còn có...

Anh đen mặt lại,hai cục bông tròn tròn đó ở đâu xuất hiện vậy?Một con nằm ở trên sofa đối diện,một con nằm trên bụng Tạ Yên Ninh ngủ rất ngon lành.Anh đi đến,không khí dần lạnh đi,tay lay lay Tạ Yên Ninh ý muốn cô tỉnh dạy.Tạ Yên Ninh bị anh lay cho tỉnh người,mắt mơ màng hí lên nhìn là ai đã đánh thức mình.

Trịnh Khương Nghị!

Anh ta về rồi sao?Hai con cún,đúng rồi chúng đâu rồi.Cô hoảng hốt muốn ngồi dậy thì cảm thấy phần bụng có hơi nặng.Nhìn xuống bất ngờ thấy con màu bạc đang nằm ngủ trên bụng mình đã tỉnh và giờ mở to mắt đề phòng gừ với Trịnh Khương Nghị,bản năng trỗi dậy muốn bảo vệ chủ đây mà.Tạ Yên Ninh xấu hổ vổ vổ nó ý muốn trấn an,chó nhỏ à chó nhỏ nhà này anh ta mới là chủ,ngươi gừ như vậy không phải là muốn bị đuổi ra ngoài sao.Ngoan...

Nó được cô vuốt ve lông thì không gừ nữa nhưng vẫn đề phòng nhìn Trịnh Khương Nghị chằm chằm,con màu nâu đã chạy ra sau ghế cô từ lúc nào như trốn đi.Cô ngại ngùng gãi đầu hơi liếc mắt nhìn nhìn người đàn ông to lớn trước mắt mặt đã đen hơn than rồi,sắp giận đến long trời lỡ đất.

"À Haha hai chúng nó...là con chó mà lúc trước tôi nói với anh đó,nhớ không....ha là nó đó..."Tiếng nói dần nhỏ rồi tắc liệm đi.Thật đáng sợ.

Trịnh Khương Nghị cảm thấy máu nóng của bản thân sắp bùng nổ lớn,anh trên đời không thích nhất là động vật trong nhà.Nay nhìn chúng,...có cảm giác muốn ném đi.Lúc trước hứa cũng chỉ là thức thời tưởng cô nói đùa nhất thời hứng thú mà không đem về,nay ai ngờ là thật.Đây không phải là gậy ông đập lưng ông rồi sao,nhưng nếu đã hứa mà không giữ lời thì không phải là tính cách của Trịnh Khương Nghị anh,còn sẽ bị cô ta cười cho một trận.Trịnh Khương Nghị cố bình tĩnh lại tâm tình,hít sâu thở ra,thật không còn cách nào khác,nhưng mà;

"Được,tôi đã hứa thì sẽ giữ lời"

"Thật sao!!Thật cảm ơn anh"Tạ Yên Ninh mừng rỡ ra mặt.

"Nhưng mà,còn điều kiện"

"Điều Kiện???"

" Tháng làm ô sin,cô đừng nói với tôi là quên rồi nhé.Có cần tôi giúp nhắc lại cho cô nhớ không?"

"Anh..."Anh ta còn nhớ thật sao!Cứ tưởng sẽ quên đi rồi chứ!!!

"Đi vào chuẩn bị nước nóng cho tôi,nấu cơm pha trà.Tôi đói rồi"Nói xong anh bình thản như không có chuyện gì đi lại ghế ngồi xuống lấy báo dưới bàn ra đọc chờ cô.

Tạ Yên Ninh ngỡ ngàng bất động,tiêu rồi,thật sự tiêu rồi.Cô nhớ ra điều gì đó xoay qua nhìn anh nuốt nước bọt hỏi"Tôi...có thể vào phòng anh sao?"Không được đi,không được đi.

"Tất nhiên,nhanh đi cô thật chậm chạp"

Tạ Yên Ninh như chết trân,anh ta...anh ta là đồ cầm thú đáng ghét.Cô bực tức đứng dậy đi nhanh vào trong,tôi pha cho nóng chết anh tên khốn.

Tạ Yên Ninh đi rồi anh mới ngước mắt rời khỏi mặt báo nhìn hướng cô vừa đi,có qua cũng phải có lại đúng không.

...

Đêm tối,chính là lúc để người ta giải toả những nỗi ưu phiền,mệt mõi,cũng có thể là để bộc lộ bản thân mình trong đêm.

Ánh đèn mờ nhạt,ân thanh của tiếng nhạc sôi động làm bầu không khí càng thêm vui thích lòng người.Người người nhảy theo bản nhạc do DJ phát,người thì vui say với rượu người thì thích thú với các cô gái phục vụ ngồi cạnh hoặc các chàng trai trẻ,người thì chỉ ngồi một góc giải toả tâm trạng với chai rượu bên cạnh mình.Đủ mọi loại sắc thái,ở quán Bar này chính là nơi giúp con người vừa vui vẻ cũng như có thể đánh mất bản thân của mình.

Tiếng nhạc inh ỏi,đèn led chốp loá với không gian tối huyền làm cho người ta thích thú cái cảm giác lạ lẫm này,cái cảm giác mà ở ngoài kia không bao giờ có được.

Trong một góc tối ở quày rượu,Lưu Y Nhan một thân đỏ kiêu sa quyến rũ ngồi cô đơn uống rượu dưới những tia sáng mờ nhạt của đèn led phát ra.Trên bàn chỉ có ba thứ là túi sách,mồi nhắm cùng chai Whisky đỏ.Lưu Y Nhan uống rồi lại uống,cho đến khi bản thân uống không được nữa thì ngừng lại,ánh mắt lờ đờ tay mệt mõi đờ trán nhìn ly rượu mình đã uống còn lại một nữa.

Chất lỏng trong ly óng ánh cả ánh nhìn,ly rượu mỏng manh tựa như lòng của cô lúc bấy giờ,vừa đau lại bất lực đến cùng kiệt.Từ hôm qua cho đến bây giờ,cô đã nghe không biết bao nhiêu là lời bàn tán,thấy các tin tức trên mạng,lời xì xầm to nhỏ xung quanh về anh cùng Tạ Yên Ninh.Từng lời từng lời cứ như một cái máy được bắt chế độ lập lại,nó cứ vang dội lập đi lập lại trong trí óc của cô khiến tâm trí cô không thể nào chịu đựng được nữa,cô như sắp phát điên cả lên rồi.Nhất là khi cô nhìn thấy những tấm hình đó,cô thề với trời thề với tánh mạng là lúc đó cô như muốn thật nhanh đi đến giết chết cái người phụ nữ trong hình đó,giết chết cô ta đi.

Bản thân hôm qua làm gì cũng không còn cảm thấy tội lỗi nữa,đánh mất chính bản thân của mình.Bây giờ trong tâm trí không còn có thể nghĩ điều gì khác hơn là nghĩ về chị Yên Ninh đang cố gắng cướp Nghị khỏi tay mình,chỉ còn vài bước nữa thôi là sẽ thành công.Để mất Nghị...cô chịu được sao?

Không.Cô không chịu được,một ngày thiếu vắng anh,không nhìn thấy được anh cô như chết đi vậy,vậy thì vì sao có thể xa anh được đây!Không,không thể,không thể để chuyện đó sảy ra.Nghị từ đầu cho đến bây giờ đều là của cô kia mà,không phải của chị ấy,không phải.Một ngày một giờ một phút cũng không phải.

Tạ Yên Ninh chị nghĩ có thể cướp anh ấy khỏi tôi sao.Không bao giờ,Nghị anh ấy chỉ là của riêng tôi,chị chỉ là một kẻ thứ ba chắn đường giữa tôi và anh ấy thôi.Tôi không để chị làm được điều đó đâu,không bao giờ.

Lưu Y Nhan lệ nóng tràn khỏi mi,ánh mắt đỏ ngầu giận dữ.Ánh mắt ấy bây giờ độc ác đến nhường nào,tàn nhẫn đến mức nào.Trong tâm đã bắt đầu nhộm thành màu đen không còn là một màu trắng như trước nữa,cái màu đen được pha bởi sự câm ghét,ganh tỵ cùng thù hận muốn nhấn chìm chết kẻ thù của mình xuống tận đấy biển sâu đen tối.

Cô ngữa cổ nốc một hơi hết cạn những giọt rượu cuối cùng đắng chát tựa như con tim mình bây giờ vậy,đầy sự thù hận,chết chốc.Cô lơ đãng liết sang bổng thấy một bóng hình quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn,Lục Vi Doanh?

Sao cô ta lại ở nơi này?Lưu Y Nhan môi mím lại đâm chiêu suy nghĩ,đột nhiên một ý định nảy ra từ trong trí óc khiến cho cô không khỏi cười mỉa một phen,tốt tốt,rất tốt.Người phụ nữ ngốc nghếch luôn cho mình thông minh này rất tốt cho kế hoạch vừa mới nảy ra của cô,miếng mồi gián tiếp rất được.Cô chỉnh lại váy cùng tóc,lau khô nước mắt chỉnh lại cho khuôn mặt trở lại bình thường như mọi ngày xong đi đến chổ của Lục Vi Doanh bắt đầu kế hoạch dụ dỗ tội ác bắt đầu bành trướng của bản thân.

---

Bên đây một góc tối không có lấy một ánh đèn khác,Lục Vi Doanh cũng điên cuồng mà uống hết từ ly này đến ly khác không ngưng cho đến khi chai rượu không còn nữa thì tức giận gạt sang một bên,miệng thốt ra từ "Khốn khiếp" khó nghe không hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia là mấy.

Cô ta đang rất tức giận,nỗi hận càng ngày càng khắc sâu như muốn ăn mòn tâm trí cô ta,tại sao?Tại sao chứ,tại sao người lẽ ra đứng cạnh anh ấy,xứng đáng với anh ấy phải là cô,vì sao lại là con khốn ngu ngốc Tạ Yên Ninh kia chứ.Ánh mắt của nó,khuôn mặt xinh đẹp kia của nó,tất cả những gì thuộc về nó cô đều câm hận,hận không thể xé nát tim nó ăn gan nó uống máu nó.Anh Nghị em mới là người xứng đáng đứng bên cạnh anh,xứng đáng với cái danh Trịnh Phu Nhân cao quý kia chứ không phải là con Tạ Yên Ninh thấp hèn dơ bẩn ấy.

Tao ghét mày,hận mày.Sẽ không để mày có cơ hội mà sống thêm một ngày nào nữa,tao bắt mày sống trong nỗi ô nhục tủi hổ suốt cả cuộc đời tâm tối thối tha của mày,bắt mày phải trả giá cho những giọt nước mắt đau đớn mà hôm nay tao phải rơi,bắt mày phải trả lại những gì vốn có thuộc về tao.Mày trong mắt tao,không khác gì là một con điếm rách nát cả.Tao nguyền rũ mày.Chờ đó,tao sẽ trả mối hận này...

Lục Vi Doanh như điên dại,vừa cưới rồi lại vừa khóc,khóc xong rồi lại cười manh ác như một người điên.Cho đến khi cảm nhận được có người đứng phía sau mình thì quay sang nhìn,ánh mắt hoá ác vô tận.

"Là cô"

"Phải là tôi,chào Lục Tiểu Thư.Tôi tình cờ đi vào bàn việc làm ăn với đối tác thì bất ngờ trông thấy cô nên sang đây,cô...vẫn ổn chứ?"Lưu Y Nhan ngoài mặt là lo lắng xem xét nhưng thực chất bên trong lại chẳng có một tia gì gọi là lo lắng cho người khác,chỉ là một mảng đen tối bao trùm trong con người cô.Miệng thì nói dối,nhưng mắt không chớp lấy một cái nào.Tội lỗi,hừ nếu tội lỗi nhưng có thể dành lại Nghị thì dù cho có xuống tầng địa ngục cô cũng cam nguyện.

"Hừ lo cho tôi,cô xứng sao.Cô không có cái quyền đó...Cô...thân phận của cô cũng bần hèn như con điếm Tạ Yên Ninh vậy"Lục Vi Doanh một thân say khướt nhưng lý trí không hề say so sánh giữa hai con người khác hoàn toàn với nhau.Có thể trong mắt cô ta,ai cũng thấp hèn hơn bản thân của mình cả,chỉ xứng đáng bị cô ta chà đạp dưới chân mà thôi.

Lưu Y Nhan nghe Lục Vi Doanh so sánh giữa mình và người mình câm thù với nhau không khỏi nhẹ nhăn mày nhưng rồi thu liễm lại,trong tâm một mảng cười trào phúng.Được,cứ cho là cô so sánh giữa tôi và cô ta đi,giống nhau hay không giống nhau cũng là vậy,chỉ khác một điều đến cuối cùng ai mới là người thắng cuộc chơi này.Tôi hay là cô ta,...

"Cô say rồi hay để tôi đưa cô về"

"Tránh ra,tôi không say cô hiểu không.Cô nói mình đi gặp khách hàng...haha trong đây sao?Nói dối cũng không biết ngượng miệng.Cô và ả ta cũng cùng một hạng như nhau,không khác gì đỉ điếm cả"

"Cô muốn nói sao cũng được,tin hay không là quyền của cô.Chỉ là...mà thôi,dù gì tôi cũng xong việc rồi tôi sẽ uống cùng với cô vậy.Phục vụ,cho ở đây một chai Vodka"Lưu Y Nhan đi đến thanh nhã ngồi xuống ghế.Lục Vi Doanh mắt mơ màng dò xét người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.Vẻ ngoài xinh đẹp,thân hình mãnh mai quyến rũ cùng khuôn mặt động lòng ngừơi một cách thoát tục nhưng nhìn đến đâu thì cô ta cũng cảm thấy trong ánh mắt kia có điều gì đó rất lạ,rất khác.Nó,không hợp với vẻ ngoài kia chút nào.

"Hừ...Mời"Lục Vi Doanh cười đâm chiêu,tay cầm chai rượu vừa được phục vụ bưng ra rót cho cả hai xong đưa lên mời Lưu Y Nhan rồi nốc cạn.

Lưu Y Nhan không giống như Lục Vi Doanh thẳng thắng mọi việc,cô từ từ thưởng thức hương rượu nồng đang bung toả trong khoang miệng mỗi khi cô nuốt vào.Một cảm giác,thật là mê say.Lưu Y Nhan,vừa uống vừa hướng đôi mắt sắc lạnh nhìn Lục Vi Doanh đang ngà ngà say bên cạnh,cô đảo mắt suy nghĩ một hồi thì uống cạn ly rượu rồi để xuống.Từ tốn lau miệng xong xoay sang nhìn Lục Vi Doanh nhẹ giọng gạ hỏi.

"Lục Tiểu Thư,cô rất hận Trịnh Phu Nhân sao?"

Lục Vi Doanh đang mơ hồ thì nghe nhắc đến ả đàn bà mà cô ta câm ghét nhất thì choàng tĩnh dậy,ánh mắt tràn ngập lửa hận như muốn thiêu cháy tất cả"Đúng,tôi hận cô ta.Hận đến tận xương tuỷ,hận không thể xé xác cô ta thành trăm mảnh đem cho chó ăn.Cô ta dám cướp Nghị của tôi,tôi câm ghét cô ta"

Lưu Y Nhan cuối cùng cũng khẳng định được,Lục Vi Doanh ả đàn bà coi trời bằng vung này lại yêu Nghị.Một thù chưa trả hai thù lại tăng,được thôi để tôi chiếu cố cô trước dù gì cô cũng là kẻ ngu ngốc nhất.Tạ Yên Ninh,ngây thơ như vô số tội,cô ta phải là người tôi sẽ giết một cách đau đớn nhất hơn cả cô cuối cùng.

"Cô...Thích Tổng Giám Đốc?"

Lục Vi Doanh nghe Lưu Y Nhan hỏi thì xoay sang thật nhanh dùng bóp lấy cổ Lưu Y Nhan.Lưu Y Nhan bị phản lại cũng có chút bất ngờ ngoài dự tính,nhưng điều đó không làm cho cô hoảng sợ được.Lưu Y Nhan nhanh chóng trở lại vẻ điềm đạm bình thường nhìn sâu vào mắt của Lục Vi Doanh.

"Tao nói cho mày biết,biết điều thì đừng để mắt đến anh ấy.Không thì coi chừng cái khuôn mặt xinh đẹp của mày,tao sẽ rạch nát nó đó.Chỉ cần con khốn nào để mắt đến anh ấy,tao sẽ giết không tha"

"Cô bình tĩnh đi.Tôi không có tâm cơ gì với Tổng Giám Đốc đâu,là do cô lo quá nhiều rồi,chỉ là thuận tiện hỏi thôi"

"Ha nhìn mày,cũng không thuần khiết gì với vẻ ngoài lắm nhỉ"Lục Vi Doanh cười mỉa mai.

"Sao cũng được.Theo như tôi thấy được,cô là yêu Tổng Giám Đốc rồi.Nhưng mà xui thay ngài lại là người đã có Phu Nhân,vì vậy mà cô đem nỗi hận dồn hết vào Trịnh Phu Nhân đi"

"Thì đã sao nào,mày định hù doạ tao sao"

"Không.Tôi không ngu ngốc đến vậy,chỉ là may thay tôi cũng có một nỗi thù riêng lẽ với Trịnh Phu Nhân,nếu được tôi giúp cô bày kế,thế nào?"

Lục Vi Doanh nghe Lưu Y Nhan cũng giống mình hận Tạ Yên Ninh thì có chút đắng đo suy nghĩ.Tay dần nới cổ Lưu Y Nhan ra rồi thu về,khuôn mặt vẫn khinh người nhìn Lưu Y Nhan"Mày nói thật chứ,đứng lừa gạt tao,tao mà biết được thì cái mạng nhỏ của mày cũng không còn đâu"

Lưu Y Nhan được thả ra thì chỉnh lại tóc cùng rồi hướng lên nhìn Lục Vi Doanh"Tôi không lừa cô,lừa cô thì tôi được gì đây?"

"Vậy mày nói đi,mày vì sao lại hận cô ta?"

"Có thể cùng nhau xưng hô một cách đàng hoàng không Lục Tiểu Thư,những lời khó nghe như vật phá ra từ trong miệng cô thật không hợp tí nào"

"Nhiều lời,nói đi"

Lưu Y Nhan bị hỏi thì dừng một chút suy nghĩ trong đầu rồi nói"Lúc trước chắc cô không biết,tôi từng bị Trịnh Phu Nhân hãm hại xém mất mạng chỉ vì cái lí do vô lí là tôi ở gần với Tổng Giám Đốc,tôi là Thư Ký đương nhiên sẽ có lúc phải cùng Tổng Giám Đốc làm việc,nhưng vì vậy mà tôi bị cô ta cho người hãm hại rất nhiều,số lần tôi nằm viện cũng không ít.Vì vậy tôi rất câm thù cô ta,hận không thể khiến cho cô ta trả giá những gì mà tôi phải chịu đựng bao tháng qua"

Lục Vi Doang nghe Lưu Y Nhan nói thế thì không khỏi kinh ngạc"Còn có chuyện như vậy?"

Lưu Y Nhan thấy biểu hiện của Lục Vi Doanh thì cảm thấy vui trong lòng,xem như đã thành công được bước đầu dụ dỗ.Cô gật đầu,ánh mắt chứa đầy hận ý nói"Đúng vậy,mẹ tôi vì lo cho tôi mà không biết bao lần đỗ bệnh nặng.Tôi vì sao không hận cô ta cho được,hại tôi ra nông nỗi như vầy"

Lục Vi Doanh cảm thấy Lưu Y Nhan là nói thật cho mình nghe không có một tia giả dối.Lòng rụch rịch một phen,nếu như chỉ có duy mình trả thù thì không hay,lỡ như bị Nghị phát hiện thì phải đối phó như thế nào!Nhưng giờ suy nghĩ lại,còn có người phụ nữ đầy tâm cơ trước mặt này,cô ta cũng hận Tạ Yên Ninh kia mà,có cô ta giúp mình bày kế thì quá tốt rồi,để có thể làm một Thư Ký cấp cao của tập đoàn lớn như JTA thì đầu óc cũng không phải là dạng vừa đâu nhỉ.

"Nghe cô nói như vậy tôi cũng lấy làm tiếc cho cô,Tạ Yên Ninh cô ta đúng là không biết điều.Được tôi cùng cô xem như là cùng nhau mang một nỗi hận,vậy thì cùng trả mối thù này đi"

"Thật sao?Cô thật sự giúp tôi?"Lưu Y Nhan giả vờ mừng rỡ.

"Đúng vậy,có tôi chống lưng cho cô.Không cần sợ"

"Thật cảm ơn cô"

"Vậy chúng ta cùng nâng ly lên,coi như là mở màng cho cuộc chơi này"

"Cạn!!!"

Lục Vi Doanh coi như bớt được một mối lo trong lòng,cũng hạnh phúc khi lừa được người khác.Nhưng cô ta không biết rằng người lọt vào cái bãy được dầy dựng sẳn này lại là chính mình.Lưu Y Nhan hớp một hơi rượu rồi mỉm cười nhẹ;người đàn bà ngu ngốc vẫn là người đàn bà ngu ngốc mà thôi.

Nghĩ có thể tính kế tôi sao!Ngu Ngốc.

Truyện Chữ Hay