"Con và anh ấy...hai chúng con..."
"Như thế nào?"
Làm sao đây,nói hay không nói?Nếu nói chắc chắn mẹ sẽ mắng anh ấy,còn nếu không nói thì mình...
Nghĩ đến đây chợt cô nhận ra,cô đang là ai và sống ở nơi nào.Ban đầu khi sống lại ở thới giới mới này,cô đã suy nghĩ kĩ chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như lúc trước,không xích mích hay gây bất cứ chuyện gì sảy ra làm đảo lộn cốt truyện.Không xen vào cuộc sống của họ,hãy cứ để câu chuyện tiếp diễn và sống phần đời riêng của mình.Cô đang là nữ phụ,mặc dù không muốn nhưng không thể chối cãi được sự thực cô đang sống ở đâu,trong cơ thể ai và chuyện mà cơ thể này đã gây ra giờ cô phải gánh nó.Không muốn chập nhận cũng phải chấp nhận,chối cãi bao nhiêu cũng chỉ vậy thôi.
Trong câu truyện này sẽ chỉ dành riêng cho cuộc đời của hai nhân vật chính,lời nói của một nữ phụ như cô cũng chẳn có phân lượng gì.
Nói đến đây có thể có người nói cô thật yếu đuối chẳng có tí mạnh mẽ gì cho mình.Nhưng tự hỏi nếu họ đặt mình vào hoàn cảnh của cô xem thì sẽ như thế nào.Nơi đây không giống nơi cô sống,nó khác hoàn toàn,lòng người sâu như đáy biển có mò đi đến đâu cũng chẳng thể nắm được bao nhiêu.Thân là một người có hơi tự bế như cô dù cho có cố gắng thì cũng chỉ sống tốt hơn bây giờ một chút,là một nữ phụ dù không muốn thì cũng không thay đỗi được hiện giờ cô vẫn tên là Tạ Yên Ninh,thân xác Tạ Yên Ninh,bản thân lúc trước độc ác gây ra những gì.
Cô không thể cố gắng khiến cho mình như những nữ phụ của truyện khác mạnh mẽ đấu tranh đứng lên đánh trả lại cuộc sống này.Không báo thù gì vì nữ phụ như cô không phải không có tội.Cô cũng không phải là người có quá khứ đau thương gì cho mấy để phải xuyên qua đây mà lạnh lùng,cũng chẳng phải sát thủ hay người có IQ cao ngất nữ vương gì mà đánh trả.Cô chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác,cuộc sống bình thường cũng chẳng có nhan sắc chi,người ngốc nghếch lại có hơi tự bế chính bản thân mình.
Việc đứng lên đấu tranh cho chính mình cô không thể làm được nhưng việc thay đỗi bản thân và tính cách của nguyên chủ,khiến cho người khác không còn có thành kiến với nguyên chủ thì cô có thể làm được.Chăm sóc anh,đi theo anh,làm tròn bổn phận của một người vợ một người con dâu cô có thể.An phận thủ thường ngày ngày ở nhà đợi anh đi làm về,phục vụ cho anh,rồi chờ cho đến một ngày nào đó anh đưa đơn ly hôn cho mình thì tới lúc đó cô chính thức hoành thành xong bổn phận mà cô cần làm.Lúc đó cô sẽ kí mà chẳng một lời oán than,dọn đồ và về nơi gọi là nhà của chính mình ở bên Mỹ,sống như vậy là đủ rồi,cô cảm thấy việc đó cũng chẳng khó khăn gì cho cam.
Tạ Yên Ninh yên lặng thật lâu suy nghĩ,mẹ Trịnh cũng kiên nhẩn không nói gì chờ cô trả lời,nhưng thu lại từ cô vẫn chỉ là lời nói"không có việc gì đâu mẹ"và nụ cười tươi che dấu đi sự buồn bã sau ánh mắt kia.
Mẹ Trịnh kinh ngạc rồi chuyển sang buồn phiền,con bé vẫn nhất quyết không chịu nói.Không biết học từ ai mà lại sinh ra cái tính bướng bỉnh thế kia?Bà nhìn cô không nói gì,gần như hiểu dù cho giờ có cậy miệng cô cách mấy cũng chẳng được gì nên chỉ lấy tay vổ vổ vai cô xem như đã hiểu rồi nằm xuống nhắm mắt thư giãn.
Tạ Yên Ninh nhìn mẹ Trịnh mà lòng cảm thấy thực ấy náy nhưng biết làm sao được,chuyện không thể nói là không thể nói đành phải làm cho mẹ thất vọng rồi.
Mẹ con xin lỗi.
....
Mấy ngày này ngày nào Trịnh khương Nghị cũng đi sớm về trễ,anh liên tục lạnh nhạt không quan tâm gì cô,việc đó khiến cho Tạ Yên Ninh cảm thấy buồn phiền.Cứ cái đà này thì làm thế nào cô có thể cải thiện lại quan hệ của hai người đây.Không được,nếu cứ để như thế thì giữa anh và cô sẽ ngày càng như người xa lạ mất.phải cải thiện lại,cải thiện lại.
Tối đó Tạ Yên Ninh vẫn như cũ nói chuyện phiếm với mẹ Trịnh cho đến khuya thì đi về phòng.Nhưng khác một cái là kì này cô không đi ngủ luôn mà đi vào phòng chuẩn bị nước nóng lẫn quần áo để khi anh đi về thay ra.Ngồi ở giường chờ anh,mọi khi thì cô đi ngủ luôn vì đã quen anh không về sớm.Nhưng giờ thì khác,muốn lấy lại ấn tượng từ anh thì phải đành nhẫn nại và kiên trì vậy.
h"
"Cạch" Tiếng mở cửa phòng làm thức tỉnh Tạ Yên Ninh đang muốn liêm diêm ngủ.Cô giật mình xong chỉnh lại tư thế ngồi nhìn cánh cửa chầm chầm.
Trịnh Khương Nghị vẫn như mọi khi mở cửa đi nhẹ nhàng vào trong vì ngỡ cô đã ngủ,ai ngờ lại thấy cô đang ngồi trên giường chờ mình trở về.Anh có hơi ngạc nhiên xong trở lại bình thường,tay đóng cửa đi đến giá treo đồ cỡi áo khoát ngoài treo lên hỏi.
"Sao giờ vẫn chưa ngủ?"
Tạ Yên Ninh đứng dậy lại bàn cầm quần áo cùng khăn tắm đưa cho anh nói:
"Chờ anh trở về,anh đi vào tắm đi cho đỡ mệt mõi.À chết giờ chắc nước nóng đã nguội rồi hay để tôi đi pha lại cho anh"Nói xong đưa đồ trên tay cho anh,mình thì đi vào trong phòng tắm pha lại nước.
Anh nhìn cô loay hoay vì mình mà mặt vẫn không chút biểu hiện gì.Chỉ đứng đó nhìn cửa phòng tắm cho đến lúc cô đi ra."Xong rồi,anh vào tắm đi"
"Cô đang có âm mưu gì?"
Tạ Yên Ninh đang lau tay thì nghe anh nói vậy không khỏi nghỉ.Ai da ông trời của tôi ơi,bộ tôi làm một chút việc nào đó thì cũng bảo tôi đang âm mưu gì à,anh lạ đời nhỉ!
Cô dừng động tác ngước mặt lên nhìn anh nói"Anh có thể nào bớt nghĩ xấu về tôi đi có được không?"
"Nếu như con người cô lương thiện,tôi đã không nghị vậy"anh âm lãnh nói.
"Tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì,từ khi tôi tỉnh lại tôi đã không nhớ được mình là ai.Người mà tôi gặp đầu tiên và xem như người thân duy nhất của mình cũng chỉ có mình anh.Nương tựa,tin tưởng,giờ cũng như vậy.Nhưng đỗi lại anh lại nghĩ tôi giả vờ rồi âm mưu việc gì đó.
Trịnh Khương Nghị có phải anh đã quá đáng quá rồi không.Tôi thực không nhớ mình đã làm gì ở lúc trước,nhưng lúc này tôi lại nghỉ chỉ muốn sống thật yên ổn chẳng muốn gì khác cả.Như vậy có được không?"
"Còn nếu như anh cảm thấy tôi đang làm việc gì đó sai trái.Anh có thể thẳng tay muốn làm gì tôi cũng đựơc.Thế nào?"Cô nói hết những gì mình đã soạn sẳn từ hồi sáng cho đến bây giờ một mực nói ra hết.Tay trong chiếc khăn tắm nắm chặc thành quyền,cầu mong là được cầu mong là được không thì công sức của cô coi như đổ sông đổ biển.
Trịnh Khương Nghị nghe cô nói vậy cũng không nói gì.Anh chỉ im lặng nhìn cô.Một hồi lâu thì cất lời:
"Tuỳ cô"xong rồi đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Tạ Yên Ninh nghe anh nói mà lòng có một tia hi vọng nhỏ nhôi.Có thể được sao?thật tốt quá rồi.Nhưng không lẽ dễ dàng như vậy?Kì lạ thật.
Trong phòng tắm,Trịnh Khương Nghị nằm trong bồn suy nghĩ về những lời cô nói.
Người thân duy nhất.
Người tin tưởng,nương tựa.
Anh xém chút lại quên mất cô đang mất trí nhớ.Nhưng những hành động của cô vẫn khiến cho anh nghi ngờ không chắc chắn được.Việc bây giờ anh làm là chỉ có thể đề phòng cô,không thể làm gì khác hơn vì mẹ đang ở đây.Anh không muốn mẹ buồn lòng.
Cô đang thay đỗi rất lớn,tính tình cũng khác hẳn so với lúc trước nhiều.Anh nghĩ nếu như là thật sự,anh cũng muốn thử yên ổn với cô vài tuần xem sao rồi tính tiếp.