Lúc đến đây Tạ Yên Ninh cứ ngỡ sẽ rất khó khăn vì sợ họ phát hiện cô không phải Tạ Yên Ninh thật,nhưng xem ra không có chuyện gì bất thường cả.Ba Trịnh không hỏi han gì chỉ cười nói bình thường,còn mẹ Trịnh thì nghĩ cô bệnh hay gì gì đó nên chỉ lo cho cô thôi không nghĩ đến chuyện gì khác.Làm cho cô thở phào nhẹ nhỏm cả người,chắc hai người đó không biết chuyện gì đã sảy ra đi,thôi vậy cũng tốt.
Quyên một buổi sáng nay cả nhà quay quần tụm lại ăn bánh uống trà nói chuyện phím,không khí rất hoà nhã yên bình.Ba mẹ Trịnh đều cười nói vui vẻ,không khí gia đình ấm dần lên làm cho cô vui theo.Cũng hùa nói vài đôi câu không còn rụt rè như lúc đầu,mẹ Trịnh thấy vậy càng vui hơn.Riêng Trịnh Khương Nghị không giam gia trong cuộc trò chuyện nhưng cũng có góp vài lời ít ỏi,thôi thì cũng được tính là có góp vui vài lời đi.
Trưa đến,thức ăn đã dọn sẳn.Người hầu từ trong ra gọi vào dùng bữa.Tạ Yên Ninh đi theo mọi ngừơi vào bên trong phòng ăn,nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trứơc mắt không khỏi cảm thấy hơi đói đói,ba mẹ mời cô ngồi xuống chổ ngồi kế bên Trịnh Khương Nghị,cô cũng không nghĩ ngợi gì ngồi xuống ùm ùm vì cô là vợ của anh ta mà,vợ ngồi kế chồng mình là chuyện đương nhiên.
"Tiểu Ninh,con ăn súp gà này đi bổ lắm đó.Nhìn mặt con xem,xanh xao đi nhiều rồi"Mẹ Trịnh múc súp bỏ vào trong chén của cô,mặt lo lắng nhìn cô nhăn lại.Không biết thằng này làm cái quái gì mà con bé nhìn ốm đi vài cân rồi,bà mà biết được thì sẽ đánh chết nó cho hả dạ.
Mắt bà lờm qua Trịnh Khương Nghị,anh bị bà lờm cũng xem như không thấy gì vẫn tao nhã gắp thức ăn không để ý đến bà.Mẹ Trịnh bị anh không để ý thì giận đến xanh mặt,định lên tiếng thì ba Trịnh can ngăn "Thôi được rồi,hai mẹ con hai người tới giờ ăn vẫn gây sự là sao.Còn ra thể thống gì nữa,mau dùng bữa đi"
Mẹ Trịnh nghe nói vậy thì cũng cố kìm nén hạ hoả mà không quan tâm đến anh nữa,quay sang thích thú gắp thức ăn cho Tạ Yên Ninh.Gắp đến nỗi chén của cô đã đầy lắm rồi,cô cũng sắp ăn không nỗi nữa.
Huhu mẹ Trịnh à đừng gắp nữa,con ăn không hết đâu bỏ sẽ uổng lắm đó.
Buổi trưa như thế cũng không có việc gì sảy ra.Ba mẹ thì dẫn nhau ra sau vườn ngồi ngắm hoa thưởng trà trưa,Trịnh Khương Nghị không đi mà ngồi ở sofa trong nhà xem tài liệu của công ty,anh là người cuồng công việc dù cho có rảnh mấy cũng sẽ lấy tài liệu hay hồ sơ ra phê duyệt.Tạ Yên Ninh thấy anh không đi thì cũng không đi,ba mẹ Trịnh cũng không ép gì tự mình đi ra vườn để hai người có không gian riêng.
"Ùm...Trịnh Khương Nghị,tôi có việc muốn hỏi"Cô rụt rè đi đến đứng trước mặt anh.
Trịnh Khương Nghị đã thay tây trang lúc sáng ra thành một bộ quần áo ở nhà thoải mái hơn,mắt đeo kính,tay phê duyệt hồ sơ.Anh nhìn rất hấp dẫn trong lúc làm việc,nhưng mà bây giờ không phải là lúc để mê mẩn dung nhan của anh nên cô bình tỉnh lại tinh thần chuẩn bị hỏi chuyện.Trịnh Khương Nghị nghe cô muốn hỏi gì đó thì ngước đầu lên,dừng công việc đang làm dở hỏi:
"Có việc gì?"
"Mẹ lúc sáng có hỏi tôi,muốn tôi và anh ở lại đây khoảng một tuần với mẹ"Cô ngu gì ở một mình,lỡ như có chuyện gì đó không giải quyết được thì cũng sẽ có Trịnh Khương Nghị để hỏi ý,dù gì Trịnh Khương Nghị cũng biết được việc cô bị mất trí nhớ nên sẽ giúp mà không nghi ngờ gì.
"Vì sao?"Anh nhíu mài hỏi tiếp,cảm giác như anh đang không nguyện ý cho lắm.
"Mẹ nói sợ anh đi làm rồi để tôi một mình ở đó cũng buồn nên muốn tôi và anh đến đây sống vài hôm để có ngừơi nói chuyện phím"Cô thành thật khai báo với anh.
"Chỉ có vậy?"
"Ùm"
Trịnh Khương Nghị nghe xong lời giải thích của mẹ từ lời nói của cô truyền đạt lại mà anh bắt đầu nhức đầu,đúng là mẹ lại bài đủa thứ trò nữa rồi.Anh tháo kính ra xoa xoa huyệt thái dương xong đưa tay xua xua nói"Thôi được rồi.Sao cũng được,bây giờ ra ngoài với ba mẹ đi cho tôi làm việc"
Tạ Yên Ninh nghe anh đồng ý thì vui vẻ cười tươi cuối người cảm ơn anh xong tự động đi ra ngoài vườn cho anh làm việc.Trịnh Khương Nghị ngã người ra sau,đầu vẫn còn đau chán,sao mỗi lần mẹ anh bày trò thì anh cứ có cảm giác mình sắp không xong rồi vậy,thật nhức cả đầu mà.
....
"Ủa Tiểu Ninh,không phải con nói muốn ở trong đấy với Khương Nghị sao?"Mẹ Trịnh đang uống trà thì thấy cô ra nên thắc mắc hỏi.
"À anh ấy nói muốn ở một mình làm việc cho nên con đi ra đây để cho anh ấy yên tĩnh"Cô đi đến ngồi xuống nhìn mẹ cười nói,không hiểu sao cô cảm thấy mẹ Trịnh có chút trẻ con,trong rất đáng yêu.Không lẽ gu của ba Trịnh lại là những người dễ thương!?
"Vậy sao,cái thằng này thiệt là.À mà đúng rồi,việc mẹ nói với con đó.Suy nghĩ sao rồi,con đồng ý chứ?"
"Dạ,con nghĩ rồi.Con đồng ý ạ"
"Thật sao?Tốt quá,sao thấy không em đã nói rồi mà con bé sẽ đồng ý.Em thắng rồi nha,đưa tiền đây"Mẹ Trịnh nghe cô trả lời mà mừng hết lớn,quay sang chìa tay với ba Trịnh đang đen mặt ngồi đó u ám ở kế bên.
Ba Trịnh không tình nguyện lấy tiền trong ví ra đưa cho bà,hai người này rảnh rỗi sinh nông nỗi nên đâm ra lúc nào cũng cá cược nhau suốt ngày để lấy tiền,không phải thiếu tiền gì mà quan trọng là vui vẻ.
Quy định là trong một tháng ai thắng nhiều hơn thì ngừơi thua sẽ thực hiệc một điều ước với người thắng.Hai người chơi trò này từ lúc mẹ Trịnh còn bên Pháp cho đến bây giờ.Tạ Yên Ninh lại có cảm giác mình bị lừa một cách trắng trợn.
"Ha Ha Tiểu Ninh,vậy hôm nay ở lại luôn đi.Tối chúng ta cùng ăn bánh rồi xem phim thần tượng,dạo này mẹ có nhiều bộ phim mới lắm nha"Sở thích của mẹ Trịnh rất nhiều,trong đó có cả phim ngôn tình chuyển thể nữa.Đây là một phần trong một phần việc ba Trịnh quá nuông chìu mẹ mà ra.