Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

chương 109: 109: cuộc hẹn 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà hàng IZ là một nhà hàng kiêm khách sạn lớn nhất tại Dương Châu, nơi đây những khách hàng thường xuyên lui tới đều là những thương gia bậc nhất trong giới kinh doanh.

Trong phòng ăn riêng hạng thương gia, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn trang trí sang trọng trên trần nhà nhẹ nhàng hắt vào khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên đang ung dung ngồi trước bàn ăn dành riêng cho hai người.

Bộ vest xanh navy thật chỉnh chu trên thân hình tráng kiện, vóc dáng cao lớn lịch lãm này đã làm biết bao trái tim thiếu nữ tan chảy, chưa kể đến khuôn mặt phong trần, lãng tử như những nam thần tiêu sái trong phim ngôn tình khiến hết thẩy những nữ nhân bắt gặp người đàn ông chuẩn soái ca này đều khó lòng mà rời mắt khỏi anh.

Đôi mắt nâu ấm áp khẽ nhìn lên chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre là thương hiệu đồng hồ sang trọng của Thụy Sĩ đang đeo trên tay, sau đó lại thong thả lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hạ Tiểu Hi.

Ai bảo hẹn người ta giờ mà anh lại đến sớm tận ba mươi phút, một phong thái mà hiếm vị tổng tài nào có được.

[ Em ăn tối chưa? Có muốn ăn thêm gì không lát nữa anh mua mang qua.]

Ting

[ Hôm nay "bà cô" hàng tháng lại ghé thăm, em đau bụng nên chưa ăn gì hết.]

" Bà cô?" Thừa Mạnh Quân thoáng cau mày, thầm lẩm bẩm hai cụm từ khó hiểu Hạ Tiểu Hi vừa gửi qua, nhưng có nghĩ thế nào anh cũng không hiểu ra hai từ đó mang ý nghĩa gì, lại ngại phải hỏi lại cô nên đành tìm tới Trình Hạo Phong cầu giúp đỡ.

[ Anh hai, anh có từng nghe chị dâu nhắc đến hai từ "bà cô" không? Cụ thể như là "bà cô ghé thăm hàng tháng" Tiểu Hi nói bà cô của cô ấy ghé thăm nhưng lại bị đau bụng.

Em nghe mà không hiểu gì hết.

Cầu đại ma vương chỉ giáo.]

Tin nhắn đã gửi nhưng chờ mãi vẫn không thấy Trình Hạo Phong trả lời, nghe nói Hạ Tiểu Hi đang đau khiến anh càng sốt ruột đang lúc định gọi bác sĩ tới khám cho cô thì có tin nhắn trả lời của Trình Hạo Phong gửi tới, anh liền mở ra xem ngay.

[ Là chu kỳ nguyệt san của phụ nữ hàng tháng.]

" Nguyệt san? Là kinh, nguyệt sao?" Thừa Mạnh Quân đần mặt ra vài giây rồi lại gửi tiếp một tin cho Trình Hạo Phong.

[ Vậy phải làm gì cho cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn?]

" Mạnh Quân thiếu gia, thứ lỗi lão già tôi đến trễ, phiền cậu phải chờ lâu, thật ngại quá."

Giọng nói thâm trầm của Thẩm Chiêu làm Thừa Mạnh Quân thoáng giật mình, vội rời mắt khỏi màn hình, anh đặt điện thoại lên bàn rồi đứng dậy khẽ cong môi cười, bắt tay chào hỏi Thẩm Chiêu.

" Tôi cũng vừa mới tới thôi, bác ngồi đi."

Thừa Mạnh Quân đưa tay ra hiệu mời với Thẩm Chiêu rồi anh cũng ngồi xuống, tính anh vốn ngay thẳng, thích giải quyết mọi chuyện theo chiều hướng nhanh, gọn, lẹ nên liền đi thẳng vào vấn đề.

" Tính tôi ngay thẳng nên xin phép bác cho tôi đi thẳng vào việc chính luôn, hôm nay tôi mời bác ra đây là vì mối ân tình của Thẩm gia đã dành cho Thừa gia trước đây."

Thẩm Chiêu gượng cười, ông không ngờ chút ơn nghĩa nhỏ nhặt đã từng giúp đỡ Thừa gia lại được nhắc đến trong hoàn cảnh này.

Lúc nhận được cuộc hẹn của Thừa Mạnh Quân thì ông cũng đã phần nào đoán được chuyện gì nên hiện giờ cũng không quá đỗi bất ngờ, giọng ông trầm tĩnh vang lên trong gian phòng chỉ có riêng hai người.

" Ân tình giữa hai nhà đã tạo nên mối hôn ước giữa cậu và con gái của tôi, nhưng tám năm trước Gia Hân nó đã cự tuyệt mối hôn ước này nên giờ đây Thẩm gia không còn mặt mũi nào dám nhắc đến chuyện ơn nghĩa gì với Thừa gia nữa cả."

Thừa Mạnh Quân khá bất ngờ với câu trả lời của Thẩm Chiêu, xem ra người đàn ông này có vẻ biết điều biết chuyện, thanh minh liêm chính hơn là đứa con gái không ra gì của ông, điều này đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng Thừa Mạnh Quân.

" Chuyện hôn ước từ lâu tôi đã xem là dĩ vãng rồi, hôm nay chuyện chính tôi muốn nói là giúp bác qua cơn hoạn nạn cũng như thay ba mẹ tôi trả ơn."

Nói xong Thừa Mạnh Quân đẩy về phía trước Thẩm Chiêu một chiếc thẻ tín dụng màu vàng rồi mới tiếp lời.

" Trong này có...!

Ting ting

" Xin lỗi bác, tôi xem điện thoại một chút."

Anh nhìn Thẩm Chiêu ái ngại nói rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

[ Cháo nóng và trà gừng, kèm chườm ấm vùng bụng.]

[ Trước khi đến phải hóa trang, không được để đám phóng viên chụp được, tốt nhất là nên giả gái, đừng làm ảnh hưởng đến vợ anh.]

Đọc xong nội dung đoạn tin nhắn thứ hai mà suýt nữa thì Thừa Mạnh Quân sặc cả nước bọt, chưa gì Trình Hạo Phong đã sợ ảnh hưởng đến vợ của mình rồi, đúng là anh nên học hỏi nhiều ở ông anh này.

[ Em biết rồi.

Anh yên tâm.]

Gửi xong tin nhắn cho Trình Hạo Phong, anh khẽ hắng giọng rồi quay lại tiếp tục cuộc đối thoại với Thẩm Chiêu, nhưng chưa gì đã thấy chiếc thẻ tín dụng được Thẩm Chiêu đẩy trở về phía mình.

" Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng chiếc thẻ này tôi không thể nhận.

Hậu quả tự tôi gây ra tôi tự gánh chịu, đã phiền cậu nhiều rồi, tôi xin phép."

Thẩm Chiêu vội vàng nói rồi không để cho Thừa Mạnh Quân kịp phản ứng ông đã nhanh chân bỏ đi.

Thực chất là ông không có mặt mũi để nhận chứ không phải là không muốn nhận.

Nhớ đến hai mươi năm trước Thẩm Chiêu và Thừa Mậu Đức ba của Thừa Mạnh Quân là bạn thân của nhau, trong một lần tập đoàn của Thừa gia gặp chút khó khăn, không đủ vốn xoay sở nên Thẩm Chiêu mới hổ trợ cho Thừa Mậu Đức một số vốn, sau đó thâm tình giữa hai nhà ngày càng lớn, lại thấy Thẩm Gia Hân và Thừa Mạnh Quân trạc tuổi nhau nên muốn thân càng thêm thân mà đã tạo ra hôn ước cho hai người, ai mà ngờ đến lúc đủ tuổi chấp hành hôn sự thì Thẩm Gia Hân lại một mực từ chối vì lí do Thừa Mạnh Quân là một kẻ trắng tay, không tiền không địa vị, ả chê bai khinh khi Thừa Mạnh Quân ra mặt rồi một mực đòi hủy hôn.

Cho đến tận bây giờ, chính người đàn ông mà con gái ông từng khinh thường lại ra tay giúp đỡ ông chỉ vì muốn trả món nợ năm xưa, nhưng khi nghĩ đến những lời nói nặng nề khó nghe của con gái mình vào tám năm trước đã đối đãi với Thừa Mạnh Quân thì ông làm gì còn có mặt mũi mà nhận phần hậu lễ này chứ.

Màn đối thoại bất ngờ rẽ hướng ngoài dự tính khiến Thừa Mạnh Quân thoáng sửng sờ, anh nhìn chiếc thẻ tính dụng trên bàn mà chỉ biết khẽ thở dài.

Nếu đã trực tiếp ra mặt giúp đỡ không được vậy thì đành âm thầm lặng lẽ ra tay thôi.

Vả lại anh cũng không muốn nợ bất cứ ai một điều gì.

Cuộc hẹn đã kết thúc nhưng dường như Thừa Mạnh Quân vẫn chưa có ý định rời đi, anh xem đồng hồ thêm một lần nữa rồi lại tiếp tục ngồi chờ.

Theo như dự tính của anh thì cuộc gặp mặt giữa anh và Thẩm Chiêu sẽ diễn ra không quá ba mươi phút nên đã hẹn thêm một người đến sau vào lúc giờ phút.

Hiện giờ đã qua giờ , có lẽ người anh đang chờ cũng đã sắp tới.

Nhân lúc nhàn rỗi anh lại mở điện thoại nhắn tin cho Hạ Tiểu Hi.

[ Em đỡ đau chưa? Chịu khó chờ anh thêm một chút nha, xong việc anh tới ngay.]

Từ phía xa một cô gái ăn mặc kín đáo từ đầu tới chân, khuôn mặt cũng được che chắn trong chiếc khẩu trang và mắt kính màu đen, ánh mắt thiếu an toàn dè dặt nhìn xung quanh rồi mới tiền về phía Thừa Mạnh Quân.

" Tiền đâu?".

Truyện Chữ Hay