Những người tham gia hạng mục mười hai người mười ba chân ở Đại hội thể dục thể thao hơn nửa là học sinh ngoại trú, thời gian luyện tập không dễ sắp xếp tí nào. Chiếm dụng thời gian nghỉ giữa giờ buổi sáng cùng với thời gian nghỉ trưa.
Đào Giai Văn vẫn đứng bên phía bên phải Trình Ân Ân.
Người đứng ngoài cùng phải theo sát tần suất với những người bên trong, vì thế cho dù cô ta kết thù với Trình Ân Ân hai năm liền, vì chuyện này bọn họ vẫn phải ôm nhau cùng một chỗ. Chuyện bóng rổ lần trước, cô ta đã chân thành xin lỗi Trình Ân Ân, nhận lỗi, sau đó thái độ liền hòa nhã hơn rất nhiều.
Tập luyện vẫn không hề có chút thành quả nào, hôm nay ủy viên thể dục có chút gấp rút, đã tập luyện nửa tiếng nhưng vẫn không chịu thả người. Đến khi cậu hô một tiếng “Giải tán”, mười hai người ai nấy đều biến thành một quả bóng xì hơi. Từng người ngồi xuống bỏ xà cạp, một bên líu ríu phàn nàn mệt mỏi cùng đau nhức.
Chân phải của Trình Ân Ân vô cùng đau nhức, bỏ dây cột, kéo ống quần lên nhìn một chút, trên cổ chân đã có nhiều lằn đỏ.
“Cậu không sao chứ?” Đào Giai Văn xoay người hỏi một câu.
Trình Ân Ân lắc đầu: “Không sao.”
Cô đứng dậy đang muốn đi cùng với Diệp Hân về phòng học, Đào Giai Văn lại nói: “Ân Ân, tớ nói với cậu mấy câu được không?”
Trình Ân Ân dừng bước chân, có chút nghi hoặc, không biết cô ta định nói với mình cái gì.
Diệp Hân đi trước, Đào Giai Văn ấp a ấp úng, ánh mắt có chút không tự tin, trốn tránh. Trình Ân Ân kiên nhẫn nhìn cô.
“Cậu muốn nói cái gì?”
Đào Giai Văn quyết định chắc chắn: “Tớ muốn nói, trước kia là tớ không hiểu chuyện, ghen ghét cậu vì cậu lần nào cũng giành được học bổng, cho nên vẫn luôn nhằm vào cậu. Nhưng mà bây giờ tớ cũng nghĩ ra rồi, có thể giành được học bổng hay không chính là dựa vào năng lực của bản thân. Cậu xem cậu cũng có lúc sai lầm mà, đúng không?”
Cô ta làm ra vẻ thoải mái cười một cái, “Tớ xin lỗi cậu vì những gì trước kia tớ đã làm. Hy vọng sau này chúng ta có thể xóa tan được hiềm khích lúc trước.”
Trình Ân Ân gật đầu: “Được.”
Cô ta là một người độc miệng, nói chuyện không nể nang người khác. Nhưng thật ra cũng chưa làm ra những chuyện gì quá mức.
Giải quyết xong một vấn đề nan giải, cả người Đào Giai Văn nhẹ nhõm đi nhiều, giống như trút được một gánh nặng mà thở phào một cái, thấy Đới Dao nhíu mày bước tới.
“Cậu điên rồi à? Căn bản không có đoạn này, vì sao cậu lại tự tiện sửa lại? Cậu muốn nói với Hiệu trưởng Lưu như thế nào?”
Đào Giai Văn bị cô làm cho hoảng sợ, kéo người qua một bên thấp giọng nói: “Cậu nói nhỏ thôi. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không cần phải kinh động đến Hiệu trưởng Lưu. Bây giờ cô ấy không có ở ký túc xá, phần của tôi cũng vô dụng, không cần lại tiếp tục diễn vai kẻ xấu. Dù sao thì việc bắt tay giảng hòa cũng thuận lợi.”
“Tôi lại thấy cậu thấy địa vị của người ta lớn, không dám đắc tội thì có.”
“Thật ra cũng có lý do đó. Nhưng mà tôi thấy cô ấy là người rất tốt, làm bạn cũng không tệ.”
Đới Dao xùy một tiếng: “Đừng để hình ảnh bên ngoài ép buộc, có thể làm nhân vật nữ chính, nhất định không phải là đèn cạn dầu.”
“Cậu cũng đừng có nhập vai quá sâu.” Đào Giai Văn thuận miệng khuyên một câu.
Trình Ân Ân đi vào nhà vệ sinh rửa tay một cái, khi quay lại phòng học vừa hết giờ nghỉ trưa, người lui tới khá nhiều. Cô đẩy cửa đi vào, vừa vặn bên trong còn có người đi ra, đi quá nhanh trực tiếp đụng vào, cô không kịp né tránh, bả vai đập vào khung cửa một cái, còn đụng vào người phía sau.
“Xoảng----“ Một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Trình Ân Ân che bả vai quay đầu lại nhìn, bên tai cô chính là giọng nói sắc bén tức giận của một nữ sinh: “Làm gì vậy?”
Là Đới Dao. Cái vỡ nát chính là một cái ly thủy tinh, nước văng tung tóe đầy đất.
Nam sinh mở miệng xin lỗi một tiếng, chạy trốn cực nhanh, phảng phất như cái đống bừa bộn này không có chút liên quan gì tới cậu ta.
“Thật xin lỗi.” Cái ly này cô thường xuyên thấy Đới Dao cầm trong tay. Trình Ân Ân thực xin lỗi, trên lưng ướt một mảng, không có thời gian xem xét.
“Không có mắt sao? Thật là..” Đới Dao đau lòng nhìn cái ly dưới đất, tức giận như trong dự liệu, “Là cậu cố ý, đi đường bình thường thôi làm sao mà đụng được. Sao cô không đâm vào tường luôn đi?”
Tính tình Đới Dao thẳng thắn, người cũng xinh đẹp, có quan hệ rất tốt với mấy em gái ăn chơi lêu lỏng () ở ban , cũng chính là ví dụ điển hình cho kiểu người không thể nói lý. So với Đào Giai Văn sức chiến đấu còn cao hơn level.
() Từ gốc Tiểu thái muội (小太妹); thường được dùng để chỉ những cô gái trẻ tuổi, ăn mặc đẹp đẽ cặp bồ với mấy đại ca trong trường, không chịu học hành, phần lớn thời gian lêu lỏng ở những quán karaoke hay quán internet. Hầu như phụ thuộc vào sức mạnh của băng nhóm đại ca. (Theo Baidu)
Đúng là lần này mình đuối lý, trong lòng Trình Ân Ân áy náy không thôi, lại mở miệng xin lỗi một lần nữa, “Tôi thực sự không cố ý, lúc nãy va vào người khác một cái. Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường lại cho cậu.”
“Cô nghĩ mình có thể bồi thường được không?” Đới Dao nổi giận đùng đùng gào lên.
Thái độ của Trình Ân Ân vẫn tốt gật đầu: “Được.”
Một quyền đánh vào bông, Đới Dao trợn trắng mắt.
Lúc ấy Phàn Kỳ không có trong lớp, lúc quay về thấy Trình Ân Ân đang lấy khăn giấy lau nước trên lưng.
“Làm sao vậy?” Cậu ta hỏi.
Trình Ân Ân không nói. Người này gần đây ham thích ‘bảo kê’ cho cô, cô không muốn gây chuyện.
Sau hai tiết học, Phàn Kỳ không biết nghe được từ miệng của ai về cái màn vào đầu giờ chiều kia.
Tiết cuối cùng là tiếng Anh, Trình Ân Ân đang muốn đi lên văn phòng lấy bài tập. Cô nhìn thấy đám tay chân trung thành của Phàn Kỳ, đi về phía sau phòng bên rìa bên trái của lớp học. Nâng nam sinh lúc trưa đụng cô lên không trung, kéo nhau ra hành lang. Đội ngũ thổ phỉ cùng với tiếng kêu “Cứu mạng” của nam sinh, chớp mắt biến mất ở chỗ rẽ thang lầu.
Trình Ân Ân: “….”
Lúc cô đứng dậy, Phàn Kỳ đã tự động đứng lên, làm một tư thế “Xin mời”.
Trình Ân Ân đi ra ngoài, dừng lại, nhíu mày nói: “Cậu có thể đừng có như vậy được không?”
“Cái gì?” Phàn Kỳ có chút cúi đầu, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
“Chính là chuyện vừa nãy,” Trình Ân Ân chỉ chỉ ngoài cửa, cũng không biết miêu tả thế nào, “Bọn họ…”
“A,” Mí mắt của Phàn Kỳ cũng không nhấc, “Bọn họ chính là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”
“…”
Học xong tiết tiếng Anh, nên ra về. Lúc Trình Ân Ân thu dọn cặp sách, Đới Dao cầm điện thoại đến, trên màn hình là hình ảnh của một món đồ quý báu nào đó.
“Tôi đã chọn xong, chính là cái ly này.”
Phàn Kỳ vẫn còn đang ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn sang.
Đó là một cái ly pha lê Nhật thiết kế và được làm thủ công, dưới đáy ly đẹp giống như một bầu trời sao. Trình Ân Ân nhìn một chút, giá cả hơn sáu trăm, đây chính là coi cô xem tiền như rác sao?
“Cái ly này so với cái ly của cậu đắt hơn nhiều.”
“Là cậu nói bồi thường, bây giờ muốn đổi ý?” Đới Dao hùng hổ dọa người.
Bên cạnh còn có nữ sinh tham gia náo nhiệt: “Cái ly của cậu mới mua có đồng, nào có đắt như vậy?”
Khí tràng của Đới Dao một chút cũng không hề suy yếu, nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ trả lời lại: “Tôi có tình cảm với cái ly đó. Tình cảm có thể dùng tiền để cân nhắc sao?”
“….”
Tôi cũng có tình cảm với tiền của tôi nha. Trình Ân Ân nghĩ đến số còn lại ít ỏi một cách đáng thương trong tài khoản của mình.
“Dù sao thì tôi chính là muốn cái này.” Đới Dao cầm điện thoại di động lên, xoay người bỏ đi, nhưng dưới lòng bàn chân như có một cái gì đó.
“Đừng nhúc nhích.” Phàn Kỳ nãy giờ không hề lên tiếng bỗng nhiên mở miệng.
Đới Dao dừng lại theo bản năng, Phàn Kỳ đứng dậy khỏi chỗ, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chân cô nói: “Tránh chân ra.” Đới Dao ngẩn người, giơ chân lên, dưới chân lộ ra một cây bút máy màu đen mạ vàng.
Phàn Kỳ rút tờ khăn giấy, cầm cây bút máy lên, giơ lên trước mặt cô: “Bồi thường thế nào đây?”
Không biết ai thoáng nhìn qua nắp bút lục giác màu trắng, nhỏ giọng nói: “Montblanc, ít nhất cũng vài ngàn đó…”
Đới Dao mấp máy môi, không nói gì.
“Tôi cũng có cảm tình với cây bút máy này,” Phàn Kỳ buông cây bút máy xuống, “Vừa vặn, cậu bồi thường gấp hai mươi lần cho tôi đi.”
“Cậu chính là muốn ra mặt cho cô ta?” Sắc mặt của Đới Dao cổ quái.
Phàn Kỳ “A” một tiếng, chống tay lên bàn, “Tôi ‘bảo kê’ cho cô ấy, có ý kiến gì?”
Đới Dao trợn trắng mắt, Trình Ân Ân cảm thấy dường như mình nên nói lời cảm ơn với Phàn Kỳ, nhưng cộng với những biểu hiện gần đây của cậu ta, cũng nói không nên lời.
Đeo cặp sách rầu rĩ không vui xuống lầu.
Chiếc Bentley màu đen đi vào sân trường, phách lối mười phần mà dừng lại trước dãy lầu dạy học, nhận được ánh mắt chăm chú khắp bốn phương tám hướng.
Người đàn ông có chiều cao cân đối đứng bên cạnh xe, bên người chính là Hiệu trưởng Lưu.
“Gần đây bạn học Tiểu Trình có tiến bộ rất lớn, bài tập trắc nghiệm nhỏ so với lần trước cao hơn điểm.” Giọng điệu của Hiệu trưởng Lưu rất chi là kích động, làm cho người ta không tưởng tượng nổi, tăng thêm được sáu mươi điểm thì kết quả cũng chỉ mới là điểm, còn không đủ đạt tiêu chuẩn.
Người đã trung niên tránh không được lộ ra cảm giác nhừa nhựa, càng làm tăng thêm khí chất phi thường của người đang đứng bên cạnh.
Giang Dự Thành hững hờ sửa sang tay áo, ánh mắt rơi trên bậc thang. Thân ảnh của Trình Ân Ân nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Cặp sách vẫn đeo quy củ trên vai, chỉ là hôm nay tâm tình hình như không được tốt lắm, bả vai có chút rũ xuống. Cô cúi đầu xuống đất, không biết suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không hề chú ý đến chiếc xe sang trọng đang gây náo động trong sân trường.
Bước đi chậm rì rì, trên người không có tinh thần phấn chấn cũng với vui vẻ hoạt bát bình thường.
Lông mày Giang Dự Thành nhẹ nhàng nhướng lên, ánh mắt chuyển về Hiệu trưởng Lưu: “Tiến triển đến đâu rồi?”
“A? Để tôi nghĩ xem,” Hiệu trưởng Lưu gãi đầu suy tư, “Chắc là xảy ra mâu thuẫn với bạn học nếu tôi nhớ không nhầm… Đúng rồi, chính là làm vỡ ly uống nước của người khác, bạn học kia không nói đạo lý mà lừa cô bé đồng. Nhưng mà bạn học Tiểu Trình có nguyên tắc của riêng mình không để cho người ta lừa được.”
Giang Dự Thành hỏi xong câu kia, liền một lần nữa nhìn về phía Trình Ân Ân, nhìn thấy cô cúi đầu buồn bực, đã đi đến trước mặt cũng không hề nhìn thấy anh.
Hiệu trưởng Lưu cười ha hả một tiếng: “Bạn học Tiểu Trình.”
Lúc này Trình Ân Ân mới ngẩng đầu lên, đang muốn chào Hiệu trưởng Lưu một tiếng, nhìn thấy người đang đứng cạnh ông, một người đàn ông Âu phục phẳng phiu. Ánh mắt dời lên trên, chính là một khuôn mặt đẹp trai không biến sắc.
“Chú Giang, chú về rồi sao?” Trong mắt cô kinh ngạc lóe qua, âm điệu nói chuyện cũng lộ ra một chút xíu ủ rũ.
Hiệu trưởng Lưu đặc biệt không có mắt nhìn, miệng lưỡi ngọt ngào giống như giáo viên mầm non hỏi: “Hôm nay đi học có vui không?”
Trình Ân Ân: “Vui ạ.”
Biểu cảm cùng với ngữ khí không chút dao động nào, thậm chí có thể nhìn ra là trả lời qua loa, vui vẻ cái con khỉ.
Giang Dự Thành thu lại tầm mắt: “Lên xe đi.”
Tài xế chính là lão Trương, trừ tài xế ra trên xe chỉ có hai người bọn họ.
Khí tràng của Giang Dự Thành quá mạnh, Trình Ân Ân ngồi bên cạnh anh luôn cảm thấy khẩn trương. Thành thành thật thật ngồi một bên, cầm điện thoại tìm kiếm một cái ly thủy tinh trên một trang web nào đó.
Đủ loại hình ảnh, ngược lại giá cả cũng không khác biệt lắm, đắt nhất cũng chỉ hơn đồng.
Trình Ân Ân có chút buồn bực, cô thật lòng cảm thấy có lỗi, muốn đền bù. Cho dù Đới Dao muốn đắt hơn một chút cũng hợp tình hợp lý, nhưng cô ta lại chọn một món quá đắt, còn nhiều hơn tiền sinh hoạt phí hàng tháng của cô, bây giờ cô căn bản không bỏ ra nổi.
Nhưng nếu cô không mua, khẳng định Đới Dao sẽ không hài lòng, sẽ oán trách cô.
Hai tay cô cầm điện thoại, mi mắt rũ xuống nhìn vào màn hình, căn bản không biết ánh mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn không hề rời khỏi người cô.
Trạng thái ngày hôm nay của cô rất khác biệt so với trước kia, sa sút một cách rõ ràng, giống như trên đầu có một khối mây đen.
Giang Dự Thành nhìn cô, đáy mắt tối tăm sâu kín, nhìn không ra cảm xúc đậm nhạt.
Từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ đến nay đã hơn hai tháng. Trong tiềm thức cô luôn cho mình thân phận như vậy, anh liền như cô mong muốn, vì cô tạo ra một thế giới thuộc về bản thân cô.
Cho dù thời điểm ly hôn cô hận anh đến thấu xương, anh vẫn mong cô vui vẻ.
Nhưng hôm nay, anh bỗng nhiên ý thức được, trong thế giới này, tất cả sướng vui giận buồn của cô đều không liên quan gì đến anh, anh cũng không có cách nào tham gia vào.
Cô loại bỏ anh ra khỏi thế giới này.
Cô không muốn anh tham dự vào.
Phát hiện này làm cho Giang Dự Thành buồn bã từ tận đáy lòng.
Sự trầm mặc trong suốt đường đi cùng với bầu không khí ngột ngạt kết thúc khi chiếc Bentley đỗ lại ở bãi đổ xe chung cư đường Tân Bình.
Giang Dự Thành bước xuống xe, dẫn đi đi vào sảnh lớn, bước vào thang máy. Anh ỷ vào đôi chân dài bước nào bước nấy đều rất dài, đoạn đường này Trình Ân Ân phải chạy mới đuổi kịp.
Về đến nhà anh đi vào thư phòng, ngay cả khi ăn cơm cũng không thấy xuất hiện.
Hôm nay dì giúp việc làm món Trung, khả năng nấu nướng bắt được khẩu vị của Trình Ân Ân. Ăn xong Giang Tiểu Sán ôm điện thoại của cô chơi game, Trình Ân Ân nhìn về phía thư phòng mấy lần, suy nghĩ một chút đi qua, gõ cửa.
Cô gọi một tiếng: “Chú Giang?”
“Vào đi.” Giọng nói của Giang Dự Thành vọng ra từ bên trong, bởi vì ngăn trở bởi cánh cửa cho nên thiếu đi vào phần rõ ràng.
Trình Ân Ân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cũng không đi vào, đứng ở cửa nói: “Chú không ăn cơm sao? Đợi chút nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Mặc dù hiện tại cô vẫn có chút sợ Giang Dự Thành nhưng người ta đối đãi với cô tốt như vậy, cô cũng nên quan tâm lại người ta một chút.
Giang Dự Thành ngồi sau bàn làm việc, nghe vậy chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đầu cũng không nhấc lên.
Trình Ân Ân thấy anh đang bận bịu, liền đóng cửa lại, không có ý định quấy rầy nữa. Mãi cho đến khi cô phụ đạo bài tập cho Giang Tiểu Sán xong, cũng không thấy anh đi ra ăn cơm.
Mỗi đêm Trình Ân Ân đều muốn học tập thêm một chút. Trước kia là giờ, sau đó vì phần công việc này, liền lùi lại thêm một tiếng.
Toán học gần như cô đã quên hoàn toàn, quá trình học lại một lần nữa rất chậm, chỉ có thể chăm chỉ hơn.
Một giờ cô khép lại , trước khi đi nghỉ ngơi, mở cửa, nhìn thoáng qua về phía thư phòng.ăm>
Đèn vẫn sáng, người bên trong hình như vẫn đang còn làm việc.
Trình Ân Ân không nhịn được chậc một tiếng, thật là vất vả, vừa mới đi công tác về còn phải làm việc muộn như vậy. Xem ra cuộc sống của người có tiền cũng không dễ dàng gì.
Cô suy nghĩ một lát, đi vào phòng bếp đun nóng một ly sữa, bưng đến thư phòng, gõ cửa lần nữa.
Cửa khép hờ, đụng một cái liền mở ra. Sau bàn làm việc không thấy ai, cô nhìn qua một lượt, nhìn thấy Giang Dự Thành đứng bên cạnh cửa sổ. Lúc này anh đã thay một bộ quần áo khác, áo dệt kim màu đen tuy không phải âu phục nhưng vẫn ngay ngắn như cũ, càng hiện ra vóc người vai rộng eo hẹp.
Trên tay phải ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một điếu thuốc, đã hút được một nửa, Trình Ân Ân đi tới một nửa liền ngửi được mùi khói, nhăn mũi một cái.
“Chú Giang, có phải thân thể của chú không thoải mái hay không? Vì sao lại không ăn gì hết vậy?”
Giang Dự Thành quay đầu, làn khói mờ đi mới lộ ra cặp mắt hẹp dài, ánh mắt quá nồng, quá sâu sắc.
Trình Ân Ân không dám nhìn thẳng, đưa ly sữa tới: “Tôi đun nóng sữa bò cho chú, chú uống một chút đi.”
Giang Dự Thành bất động, cũng không nhận, cứ cao thâm khó đoán như vậy mà nhìn cô.
Trình Ân Ân đưa đến một hồi, đành phải xoay người đặt ly sữa lên cái bàn nhỏ gần cửa rất có cảm giác là hàng thiết kế riêng. Bầu không khí quá xấu hổ, cô đặt xuống liền xoay người cúi đầu đi ra ngoài.
Đi hai bước, lại dừng lại, nhịn không được nhíu mày nói:
“Muộn như vậy không nên hút thuốc lá, cả người mùi thuốc lá làm sao mà ngủ được.”
Nói xong chạy mất.
Về phòng cảm thấy cả người mình cũng toàn mùi khói thuốc, tắm rửa một chút mới đi ngủ.
Cửa thư phòng mở ra, hành lang trống rỗng, thân ảnh của cô đã biến mất mấy phút.
Cô ghét nhất là mùi thuốc lá, một chút xíu cũng không chịu. Lúc mới vừa kết hôn, mỗi ngày sau khi tan làm, anh phải qua “kiểm tra” của cô mới có thể vào cửa.
Giang Dự Thành cầm điếu thuốc sắp cháy hết nhấn vào gạt tàn, cầm lấy ly sữa, nhìn về cửa sổ bóng đêm dày đặc kia, trước mặt hiện ra bộ dạng thở phì phò cằn nhằn của cô:
“Cả người toàn mùi thuốc lá, làm sao em đi ngủ được?”