“Viên Hạo, các anh như vậy mà cũng nói là đang yêu sao? Thực sự là quá không lãng mạn a.” Lý Ích đi rồi, An Tâm không nhịn được oán giận.
“Thế nào mới coi là lãng mạn đây?” Viên Hạo hờ hững hỏi ngược lại.
“Ăn cơm, xem phim, tặng hoa, không có thứ nào hả?”
“Ha ha.” Viên Hạo vừa nghĩ tới, cậu cùng Lý Ích là hai đại nam nhân, thật sự đi làm những việc như vậy đều cảm thấy rất khôi hài. Kỳ thực chủ yếu là bởi vì cậu chưa từng trải qua chuyện này, chuyện như vậy thực sự quá bình thường. Hơn nữa bản chất của cậu không phải là người lãng mạn, trước đây ý tưởng với người bạn đời tương lai, cũng chính là có thể cùng nhau sinh hoạt, nói nhiều hơn nữa cũng không chắc được có thể cùng nhau yên lặng đồng thời sinh sống. Lãng mạn ái tình, còn không phải cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cái gọi là thanh thanh thản thản mới tốt a, hơn nữa cậu cùng Lý Ích đều là loại người không biểu lộ tình cảm ra ngoài.
“Anh không cảm thấy, loại hình thức ở chung của các anh, so với người kết hôn mấy chục năm còn hơn sao? Giống như đã sớm không còn là thời điểm nói chuyện yêu đương, ái tình đã sớm kết hợp với kết hôn, không nhìn ra được một chút cảm xúc mãnh liệt a.” An Tâm lắc đầu một cái, hai người này vẫn không có chân chính yêu mãnh liệt đã đi vào nơi cuối cùng tình cảm thuộc về.
“Ha ha, kết hôn mấy chục năm?” Viên Hạo càng cười to hơn. Quan hệ hiện tại của bọn họ, thật sự rất đúng ý, cậu vẫn hài lòng về tình huống này, so với ngoài miệng suốt ngày tình a yêu a, cậu càng yêu thích cảm giác lúc nào cũng ngầm hiểu lẫn nhau. Cái cảm giác không cần nói gì, chỉ cần lẳng lặng sống chung một chỗ, cũng cảm thấy khoan khoái, càng làm cho cậu yêu thích.
Thừa dịp Lý Ích ngủ, Viên Hạo nhanh chóng tiến vào không gian hái dưa chuột, dưa chuột trong nông trường chỉ mới to bằng đầu ngón tay, nhưng dưa chuột trong không gian mấy người Viên Hạo đã ăn được mấy ngày, hiện tại còn nhiều đến mức có thể lấy ra bán. Vì vậy Viên Hạo định hái nhiều một chút, chừng mười cân, chuẩn bị cho Lý Ích lấy một ít trở về ăn, hoặc là đưa một ít cho bằng hữu hoặc người thân.
Lý Ích mệt muốn chết rồi, vốn chỉ muốn ngủ gật, nhưng không nghĩ vừa mới mở mắt,trời đã tối rồi, cơm tối Viên Hạo cũng đã làm tốt. Tuy rằng vẫn là dịch dinh dưỡng, nhưng bỏ thêm một món ăn, cắt dưa chuột, thêm chút dưa gia vị, một mâm lớn liền trực tiếp lên bàn.
Ngửi thấy hương vị của dưa chuột, Lý Ích lập tức thèm ăn, mấy ngày liên tiếp hơn nửa thời điểm, đều chỉ là ăn dịch dinh dưỡng, tuy rằng tình cờ cũng sẽ có rau dưa hoa quả mới mẻ, nhưng mọi người đều đang trải qua cuộc sống khổ cực, hắn làm gì dám không biết ngại một mình ăn. Vì vậy phần lớn là phân chia cho thủ hạ, nơi của Viên Hạo này, liền không cần khách khí, một mình hắn ăn nửa mâm dưa chuột, liền ngay cả dịch dinh dưỡng cũng uống nhiều hơn một chút.
“Anh mang một chút về ăn đi. Chỗ này của em dưa chuột tương đối nhiều, còn dự định đi bán, nhưng lại sợ bán không tốt.” Viên Hạo nói.
“Cầm bán, kiếm ít tiền, cải thiện sinh hoạt một chút đi. Hiện tại tuy rằng phần lớn mọi người đều rất nghèo, nhưng vẫn có người giàu có. Dưa chuột của em vừa mới bán ra, đảm bảo bán được.” Lý Ích nở nụ cười, lại còn nghĩ không ai có tiền mua dưa chuột a, lúc nào cũng không thiếu người có tiền.
“Thực vậy, quá tốt rồi. Vậy ngày mai liền bắt đầu bán dưa chuột”. Viên Hạo vỗ tay một cái, quyết mình ngày mai ra chợ, bán dưa chuột, mua một ít gạo hoặc hạt cao lương trở về.
“Nông trường này của em, so với những nơi khác mà nói, thổ nhưỡng thực sự tốt hơn không ít a. Xem dưa chuột này đều nở hoa hết, thổ kim trứng mọc cũng xanh tươi. Anh thấy địa phương tốt kia, thổ kim trứng đều không bằng một nửa nơi này.” Cơm nước xong, Lý Ích đi ngang qua ruộng nói mấy câu.
“Anh nhìn nông trường của An Tâm cùng An Bình đi, dưa chuột cùng thổ kim trứng đều không đuổi kịp một nửa nơi này.” Viên Hạo nói cho hắn.
“Không thể nào. Gần nhau như vậy, cách biệt lớn vậy sao?”Lý Ích có chút giật mình, hắn còn tưởng rằng hai nông trường này sẽ cùng tiểu nông trường của Viên Hạo thu hoạch không tồi a.
“Thật sự, mặc dù hạt giống giống nhau, ngay cả mầm đều là chúng em phân cho bọn họ, đồng thời bình thường cũng quản lí ruộng, cách làm cũng giống nhau, nhưng chính là chênh lệch một đoạn,có lẽ là thổ nhưỡng chỗ này tốt hơn một chút.” Viên Hạo trong lòng tuy rằng rõ ràng, nông trường của mình là bởi vì mang nước cùng đất của không gian ra, cải thiện thổ nhưỡng của nông trường, nhưng lời này không nên nói cho Lý Ích, đồng thời chuyện không gian, Lý Ích căn bản không rõ ràng. Muốn nói cho hắn biết, cũng quá phiền phức, phải giải thích rất nhiều.
“Không nên quá lo lắng. Chúng anh vẫn là từng thấy mấy khối ruộng tốt, trước đây nhà ta Dương gia đều từng có mấy mảnh ruộng tốt, hiện tại gieo thổ kim trứng mọc cũng không tệ, so với nơi này của em cũng không kém là bao nhiêu, đồng thời bởi vì diện tích lớn, thu hoạch cũng sẽ không kém.” Lý Ích thấy Viên Hạo rất lo lắng thu hoạch, liền nói cho cậu những tin tức tốt này.
“Vậy thì tốt.” Viên Hạo nghe xong lời này, tâm tình cuối cùng cũng coi như tốt hơn, chuyện không gian, thật là một phiền phức a, không nói cho hắn đi, chính mình nắm giữ đồ tốt như thế, mà không lấy ra chia sẻ, nhìn hắn vì sinh hoạt của dân chúng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, tâm tình cũng không tốt. Nói cho hắn, không nói đến chuyện không gian liền không còn là của mình, còn nói không chừng còn sẽ mang đến cho mọi người bất bình cùng phiền phức. Nguyên bản chính mình cũng đã có quá nhiều chuyện không rõ, hiện nay làm gì dám nói chuyện không gian a. Viên Hạo vì chuyện không gian này, cũng là trái lo phải nghĩ, không nghĩ ra biện pháp tốt. Chuyện như vậy, thực sự không dễ xử lí.
Ngày thứ hai, Viên Hạo mang theo mấy người An Tâm đi bán dưa chuột, chừng một trăm cân dưa chuột mới mẻ vừa mới ra chợ, liền gây nên náo động, chợ vốn yên tĩnh ít người liền đông đúc hơn nhiều, phần lớn người cũng chỉ là vây xem, dù sao cũng là hậu chiến tranh, ít người có tiền, những người nhàn rỗi trên tay có ít tiền, cũng không dám tùy ý mua loại quả quý giá này ăn, bất quá cũng không đợi bao lâu, cũng chờ được mấy đại địa chủ, bọn họ đều mỗi người mua chừng mười cân, lại lục tục đến những người mua chừng ba lạng, cũng có một hai cân, khoảng trăm cân dưa chuột nửa ngày không còn, cũng đã bán xong, cầm tiền, Viên Hạo liền một hơi mua hết gạo cùng hạt cao lương. Mấy ngày nay, ăn rất nhiều dịch dinh dưỡng, cậu đã sớm ngán, hiện tại có tiền, căn bản là không muốn mua những món đồ này, chỉ hy vọng sau này cũng không cần ăn nữa, thực sự là quá không tốt.
An Tâm cùng An Bình vốn là muốn khuyên cậu một chút, nhưng nghĩ đến trong không gian cách hai ngày, đều sẽ có dưa chuột bán, cũng không đáng kể. Lại nói, qua một thời gian nông trường cũng sẽ có dưa chuột,chỉ cần tiền bán dưa chuột, đừng nói là món ăn như gạo cùng cao lương, chính là muốn ăn thịt, cậu cũng có thể ăn được.
Trở lại trong nông trường, Viên Hạo nhìn một túi lương thực, trong lòng cao hứng đến không thành lời, dù những lương thực này không sánh được với lúa gạo cùng lúa mạch.
“Nếu như gạo cùng tiểu mạch có thể thuận lợi trồng được, cuộc sống sau này của mọi người liền tốt hơn rất nhiều.” Viên Hạo dài một câu.
“Chính là, nếu như có thể trồng diện rộng, sau này mọi người liền không lo vấn đề ăn cơm.” An Tâm nhớ lại mùi vị cháo gạo, thật hận không thể lập tức trồng ra lượng lớn lúa gạo.
“Một mùa này, tôi nhất đinh phải gieo nhiều.” Viên Hạo quyết định, nhanh một chút mang lúa gạo ra ngoài không gian trồng, bởi vì gạo kê cùng cao lương sản lượng thấp, cho nên mới đặc biệt quý giá. Nếu như sau này có nhiều gạo cùng cao lương, giá cả đương nhiên sẽ hạ xuống, phần lớn mọi người cũng sẽ đủ tiền mua lương thực tự nhiên. Tuy rằng dịch dinh dưỡng tiện nghi, nhưng làm sao cũng không sánh được thức ăn tự nhiên. Nếu như giá cả tiện nghi, ai lại không muốn ăn thức ăn tự nhiên a?