Vô Tính - Giới Tính Thứ Tư

chương 12: đi đường vòng loanh quanh một hồi cũng tới đích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Văn Nguyễn và Ngọc Lan diện nguyên cây đen – Từ quần áo, giầy dép cho đến cho đến chiếc kính mát trên mặt – Như xã hội đen xuất hiện trước mặt Gió. Ngọc Lan còn không quên “tông xoẹt tông” cho con gái chưa đầy ba tuổi mà mình đang dắt theo một bộ đầm chấm bi đen trắng xinh xinh, chỉ khác mẹ ở chỗ là đeo kính mát hình Hello Kitty màu hồng.

Gió làm mặt ngầu hơn:

- Chi vậy?

Bé con bập bẹ trả lời thay mẹ. Thành thật một cách thật thà khai ra hết:

- Mẹ con và chú Nguyễn bảo dắt con đi … đánh nhau.

Ngọc Lan sửa lời cho con gái yêu:

- Là theo bảo vệ cho cô Gió của con.

Văn Nguyễn vẫn đứng tạo dáng ngầu nãy giờ, không nói tiếng nào cho giống những anh chàng đẹp trai lạnh lùng thường thấy trên phim. Ngọc Lan nhìn qua thấy thế liền bĩu môi.

Gió thẳng thừng đuổi về:

- Không cần đâu, mấy ngày nay mọi người mệt mỏi nhiều rồi, về nghỉ ngơi đi. Chuyện hôm nay Gió nghĩ mình nên tự đối mặt, xong chuyện Gió sẽ gọi cho hai bạn đầu tiên mà. Về nghỉ lấy sức mai mốt còn qua phụ mình chuyển nhà nữa.

Biết tính Gió rất cương quyết, một khi đã quyết định thì có nói gì cũng không được, “ba con quạ” tiu nghỉu dắt tay nhau về.

Chạy xe giữa trời nắng chói chang, ba người tông đen chạy một chiếc xe máy trên đường rất nổi bật, mọi người đi trên đường đều nhìn với ánh mắt tò mò, thích thú, chắc mọi người tưởng đang quay phim hoặc là gia đình xã hội đen đi thanh toán nợ nần gì đây, có người ngoái cổ lại coi, chút xíu nữa mang họa tông vào cột điện rồi.

Bé con còn thắc mắc:

- Mẹ ơi, vừa nãy chú Nguyễn sợ đi đánh nhau nên đứng im không nói gì hả mẹ? Thôi chú đừng sợ, mai mốt con … con lớn lên con không cho ai bắt nạt chú đâu.

- Uh, chú Nguyễn con to con nhưng yếu đuối lắm, mai mốt lớn lên con nhớ bảo vệ chú con – Nói đến đây Ngọc Lan nhấn từng chữ như chọc quê Nguyễn – Và đừng học đòi như ai kia, bày đặt bắt chước như trong phim. Diễn viên người ta đẹp trai, có làm gì cũng thấy hay và đẹp, có giả vờ ngầu như người ta thì cũng phải coi lại hình tượng và nhan sắc của mình có phù hợp hay không chứ. Làm lố quá nên giờ bị đuổi về rồi nè. Haizz! Không biết tên Khánh có đánh Gió không nữa, sao thấy lo quá.

Văn Nguyễn nghe Ngọc Lan đổ hô thì đang tính phản bác lại biện minh cho vẻ đẹp phì nhiêu của mình, ít ra anh chàng cũng xếp hạng nhất trong tứ đại mỹ nhân “Mập đẹp - Ốm dễ thương - Cao sang - Lùn quý phái” chứ bộ, nhưng khi nghe nhắc đến Gió thì nghiêm túc nói:

- Bà Lan bà đừng lo nữa, Gió cảm thấy việc này tự mình có thể đối mặt được nên mới kêu bọn mình về. Vả lại bà nghĩ nếu thấy không ổn mà tui vẫn chở bà và bé con về sao?! Không bao giờ có chuyện đó đâu nhé, ngoài người thân trong gia đình ra thì bạn gái tôi, bà và Gió là những người tôi quan tâm nhất. Bà không nhận ra Gió có gì đó khang khác lúc trước sao, khác thế nào thì tôi không biết nói sao cho bà hiểu, nói túm lại tôi tin Gió không sao hết, như lời Gió nói, tôi với bà chuẩn bị qua giúp Gió dọn nhà đi là vừa.

- Văn Nguyễn, vừa nãy tôi thấy ông nhảm thật nhưng bây giờ tôi mới thấy ông ngầu chút xíu đó.

Lâu ơi là lâu mới được Ngọc Lan khen, Văn Nguyễn phổng mũi.

- Nhưng chưa bằng ba con – Bé con lại tiếp tục phát huy sự thật thà của mình.

- Uh, nghĩ sao bằng ba của con. Không đáng xách dép nữa là …

Ngọc Lan tiếp lời, giờ thì ai cũng hiểu bé con học tính thẳng thắn từ ai rồi đó. Văn Nguyễn tụt hứng, dừng xe máy lại quát:

- Hai mẹ con các người xuống đi bộ về cho tôi.

Sau khi tiễn Văn Nguyễn và Ngọc Lan về, Gió liếc xuống nhìn chiếc áo đen, chân váy xám cô đang mặc trên người, thở phào nhẹ nhõm, nếu không đuổi mấy người đó về chắc thêm cô nữa là thành “bốn con quạ đen” rồi. Với một người đam mê thời trang như cô thì trong ngày quan trọng như vầy không thể biến nó thành một buổi họp mặt lỗi về trang phục, thành trò cười trước mặt Khánh được.

Gió bình tĩnh, rất bình tĩnh đưa tờ đơn xin ly hôn ra trước mặt Khánh, trên đó đã có chữ kí của cô rồi. Mặt không vui, Khánh ngay lập tức xé nát tờ giấy trước mặt cô, Gió lại lôi ra một xấp giấy ly hôn khác ra cho Khánh:

- Tôi chuẩn bị nhiều lắm, đủ cho anh xé thoải mái.

Tức giận, Khánh vung tay định tát cô như mọi lần thì Gió đưa tay ra, bắt lấy tay Khánh trước khi chạm vào mặt mình, cô nhìn thẳng vào mắt Khánh và nói rõ từng chữ:

- Tôi không muốn anh đánh tôi nữa. Không cho phép anh chạm vào tôi.

Khánh cũng đã quá quen với vẻ cam chịu hoặc không cảm xúc của Gió, nên hắn khá bất ngờ trước vẻ cứng cỏi của cô hôm nay, một lúc sau Khánh lấy lại bình tĩnh, ngồi phịch xuống ghế:

- Mẹ cô có biết cô muốn ly hôn với tôi không?

- Mẹ là người chỉ tôi cách viết đơn ly hôn, nếu anh có ý định mang mẹ tôi ra để hù dọa thì thôi ngay đi, tôi không thích thế.

- Hừ, coi như cô không còn sợ phải giấu giếm mẹ mình nữa rồi nhỉ. Dù cho có như vậy thì cô nghĩ tòa án sẽ chấp nhận dễ dàng cho cô đơn phương ly hôn với tôi sao? Tôi sẽ không kí vào giấy ly hôn, trong khi đó chúng ta cũng mới cưới được hơn một năm. Nếu tôi nói với họ rằng tất cả chỉ là do cô nhất thời nóng giận và thật sự tình cảm hai vợ chồng vẫn còn rất tốt thì cô nghĩ coi, liệu họ có phê duyệt ngay cho cô ly hôn với tôi không?

Khánh chộp mạnh lấy tay Gió đang để trên bàn:

- Cô và tôi còn dây dưa với nhau lâu lắm.

Gió nói:

- Bỏ tay tôi ra, tôi lấy cho anh xem cái này.

Khi Khánh vừa buông tay ra, Gió lấy xấp bì thư cô để dưới gầm bàn lên, lấy ra mấy tấm hình và đĩa VCD, Khánh chộp lấy những tấm hình trên bàn, xem hết tấm này đến tấm khác, mặt đen đi vì tức giận, trong hình là Khánh đang ôm ấp, đi cùng với các cô gái khác nhau vào trong khách sạn, cũng có không ít những tấm ảnh thân mật hơn là một cái ôm. Khỏi phải bật đĩa lên coi Khánh cũng biết đó là đĩa gì.

…………..

Hai tháng trước, ở khách sạn Thiên Đường

Quỷ Con cố gắng tiến thêm được vài bước nữa thì đột ngột quay đầu bỏ chạy, bị Công Chúa túm gáy kéo lại:

- Chạy đi đâu? Đến nước này rồi mà cậu còn muốn trốn sao?

- Hay là mọi người chọn ai khác đi. Em … Em không làm được đâu, trước giờ em chưa làm thế bao giờ – Vừa nói cậu bé vừa lắc đầu quầy quậy, thiếu chút nữa rơi nước mắt luôn.

- Ai mà chẳng có lần đầu: lần đầu tiên đi học, lần đầu nhận được phần thưởng, lần đầu nuôi thú cưng, lần đầu trúng vé số.

- Tớ chưa có cái lần đầu trúng số đó dù rất muốn.

- Uh, thì không phải ai cũng có may mắn được cái lần đầu đó. Thôi bỏ qua vụ đó đi, vào vấn đề chính. Tớ nhắc lại, ai cũng phải có nhiều cái lần đầu tiên hết nên cậu đừng trốn tránh nữa, có tớ ở đây với cậu mà – Cố tình nói tắt một cách đầy mờ ám, Công Chúa nhích lại gần, quàng tay Quỷ Con – Vì đây là lần đầu tiên của cậu, nên tất cả những gì cậu làm chỉ cần theo đúng hướng dẫn của tớ là được.

- Á aaaaaa! – Đến lúc này Quỷ Con cũng đã không chịu đựng được nữa rồi.

Gió bịt miệng Quỷ Con lại để không gây sự chú ý cho xung quanh. Cô giở chiến thuật “dụ dỗ kế” của mình:

- Quỷ Con à, em không thương chị sao? Ở đây không ai có thể đóng giả làm người vào thuê phòng để chụp hình ngoài em và Công Chúa hết, chỉ có hai em là Khánh chưa biết mặt thôi. Chị biết trước giờ em chưa bao giờ vào trong khách sạn, liếc mắt nhìn một cái cũng không dám nữa. Thôi chị cũng không làm khó em nữa, giờ để chị vào gõ cửa trực tiếp rồi xin phép Khánh cho phép chị chụp hình ngoại tình của anh ta, để lấy đó làm bằng chứng xin ly hôn với Khánh nha?!

- Đừng, để em làm diễn viên cho chị.

Thế là theo sự đạo diễn của Gió, cộng hỡ trợ âm thanh ánh sáng của Văn Nguyễn, thông tin tình báo của Ngọc Lan, máy quay và máy ảnh Nam cho mượn, hai diễn viên nhí xinh đẹp Quỷ Con – Công Chúa tay trong tay bước vào khách sạn thuê phòng tình nhân ngay bên cạnh phòng Khánh và bạn tình đang thuê.

Nhân viên khách sạn nhiều lần nhấc điện thoại lên, phân vân không biết có nên gọi cho cảnh sát hay không, hai cô cậu mới vào trông thật trẻ đẹp nhưng cậu con trai thì có vẻ sợ hãi như không muốn vào, cô gái trẻ cứ nắm tay kéo cậu bé đó lôi vào trong cho bằng được, sau một hồi suy nghĩ đành gác máy điện thoại xuống vì không biết nên nói với cảnh sát điều gì, chẳng lẽ trình bày rằng có một cô bé nhỏ nhắn, xinh như búp bê đang ép buộc một cậu bé còn xinh hơn búp bê vào khách sạn của tôi để giở trò đồi bại sao, chỉ nghĩ thôi mà bản thân người nhân viên này còn thấy vô lý nữa thì cảnh sát nào mà tin cho được chứ. Lần đầu, anh nhân viên còn thấy có lỗi với Quỷ Con sau khi thấy cậu bé và Công Chúa ra trả phòng, Công Chúa thì cười tươi như hoa (Vì chụp được hình Khánh ngoại tình), còn Quỷ Con thì mặt xanh lè thiếu sức sống (Vì xấu hổ và ngượng ngùng), sau đó cũng dần quen với việc cặp đôi kì lạ này còn tiếp tục đến đây nhiều lần nữa, chỉ hơi lạ là lúc nào cũng đến cùng thời gian với một khách hàng VIP của khách sạn.

Vậy là Gió đã thu được nhiều tấm hình thân mật với người tình của Khánh, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ trước khi đóng cửa, cô cần nhiều bằng chứng có tính thuyết phục hơn. Vì thế cô đã nhờ tới sự giúp đỡ của một người.

Cô gái nhảy từng nhiều lần nói chuyện với Gió đang chìa ra chiếc điện thoại có chứa đoạn phim thân mật của Khánh, Gió cầm lấy, rồi khẽ hỏi:

- Em không hỏi chị tại sao lại muốn em cung cấp đoạn phim này sao? Khi chị đề nghị em cũng không nói gì nhiều, cũng không hề suy nghĩ gì mà nhận lời ngay?

- Vì chị cũng chưa bao giờ hỏi em tại sao lại làm gái.

Gió nắm lấy tay cô gái thay cho tiếng cảm ơn, cô gái cũng xiết chặt lấy tay cô. Hai người phụ nữ ở hai hoàn cảnh khác biệt, tính cách khác biệt nhưng lúc này họ có cùng sự đồng cảm dành cho nhau.

…………….

Hiện tại, Khánh nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu:

- Cô to gan thật.

- Gan tôi thật sự rất to. Ly hôn đơn phương vì người chồng ngoại tình, có bằng chứng rõ ràng, tôi tin quan tòa sẽ chấp nhận và xử ly hôn cho tôi. Nhưng đó là biện pháp cuối cùng tôi sẽ sử dụng nếu như anh còn không đồng ý kí vào đơn ly hôn. Tôi muốn anh và tôi ly hôn trong yên bình với sự chấp nhận đồng thuận từ hai phía, tôi sẽ thiêu hủy hết ảnh và đoạn clip. Được mất trong này anh là người hiểu rõ nhất phải không?

- Mẹ nó, mày đang đe dọa tao đó sao?

Khánh như người điên, phóng qua chiếc bàn, vung nắm đấm về phía Gió, Gió không tránh né hay la hét gì cả, từ đầu đến cuối cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến đáng sợ:

- Anh muốn thêm bằng chứng bạo hành vợ cho dễ ly hôn thì đánh tôi mạnh vào. Tôi không còn sợ anh nữa đâu.

Khánh tức tối khựng lại giữa chừng, điên tiết chuyển cú đấm xuống cái bàn kính, cái bàn kính không sao cả, không vỡ vụn như trong phim nhưng tay Khánh thì bị đau. Sau đó, hắn cầm bút kí vào giấy ly hôn rồi chạy xe đến một nhà thuốc đông y gần nhà để chữa trị cánh tay bị trật khớp. Cũng may cho Khánh là cái bàn kính không bị vỡ chứ nếu những mảnh vỡ kính đâm vào các dây chằng của tay sẽ làm cho bàn tay có nguy cơ bị tật suốt đời. Bài học rút ra ở đây là đừng bắt chước phim ảnh các bạn nhé.

Sự giới thiệu của ba Công Chúa với một luật sư chuyên về dịch vụ tư vấn thủ tục li dị, đã giúp Gió ly hôn với Khánh rất nhanh chóng. Ba tháng sau nữa, cô và Khánh hoàn toàn không còn là vợ chồng nữa. Ngày Chủ Nhật, mọi người có mặt đầy đủ giúp cô chuyển đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Về tới nơi, mẹ cứ ngóng cô ở cửa, Gió làm như xa nhà lâu lắm rồi chưa về, nhớ nhà lắm lắm, lao vào trong ôm mẹ, mẹ vỗ nhè nhẹ sau lưng cô:

- Về là tốt rồi, từ giờ không được đi đâu hết nữa, ở nhà mẹ nuôi.

- Dạ, mẹ có đuổi con cũng không đi.

Hai mẹ con không nói gì nữa, đứng ôm nhau một lúc lâu, Gió hình như nghe loáng thoáng mẹ nói: “Xin lỗi”, nhưng cô không chắc là có đúng là mẹ nói như vậy hay không nữa, cho đến khi Văn Nguyễn than đói, đòi ăn cơm thì mẹ mới buông Gió ra, đi vào bếp càm ràm chàng béo.

Chắc có nhiều bạn đang thắc mắc là mẹ có biết Gió vô tính không chứ gì? Gió không hề nói gì cả, mẹ cũng không hỏi cô gì cả, không phải chuyện gì nói ra hết thì sẽ sáng tỏ, sẽ cảm thông. Đôi khi không cần phải nói hết, tự mỗi người hiểu một chút xíu và ủng hộ nhiều thật nhiều với mọi quyết định của người mình thương yêu là đủ rồi. Mẹ Gió từng nghĩ chứng kiến cô lập gia đình là bà yên lòng nhưng giờ bà chỉ cần thấy nụ cười thật lòng trên gương mặt cô là đủ rồi.

Tối hôm đó ở nhà Gió tổ chức liên hoan ăn mừng Gió ly hôn, lý do có hơi khác người một chút nhưng mọi người ai cũng vui vẻ hết mình.

Truyện Chữ Hay