Đến sáng khi tỉnh dậy, Tĩnh Di thấy mình đang gối đầu lên chân Lạc Uyển mà nằm ngủ.
Còn Lạc Uyển thì ngồi, gục đầu xuống.
Cô cẩn thận ngồi dậy, rồi đỡ đầu Lạc Uyển nằm xuống sofa, đắp chăn cẩn thận
Tối chính cô là người đã bày ra đủ trò, nhưng cô cũng là người gục trước mà còn để cho Lạc Uyển ngủ ngồi, còn mình thì nằm nữa cơ chứ.
Thật là ngại quá đi!
Vì cô tỉnh giấc rất sớm, trong thời gian Lạc Uyển đang ngủ cô có thể tranh thủ vào bếp làm thức ăn sáng cho Lạc Uyển bù lại vì tối hôm qua do những trò cô đã bày ra mà hại Lạc Uyển phải thức khuya, sau đó còn ngủ không được ngon nữa chứ.
Cô dùng xe của Lạc Uyển đi ra ngoài mua vài nguyên liệu về nấu ăn, trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều món ngon nên chỉ cần vào đó mua đúng thứ mình chọn mà không cần nghĩ ngợi tránh lãng phí thời gian.
Sau vài phút loay hoay ở siêu thị thì cô cũng đã có một giỏ đầy thức ăn cho mình.
Ngoài ra cô còn mua những thức ăn dự trữ cho Lạc Uyển
...
Cô trở về nhà rồi xách đồ đạc vào trong, cố hết mức có thể để không tạo ra những tiếng động để đánh thức Lạc Uyển.
Theo cô nhớ không lầm thì có lẽ đây là lần đầu tiên cô đích thân nấu đồ ăn sáng cho Lạc Uyển, nên cô cũng muốn nó phải thật gọn gàng và chu đáo như thường ngày Lạc Uyển đã nấu cho cô.
Trong nửa tiếng đồng hồ, cô đã làm được khá nhiều đồ ăn.
Nhìn qua thì cũng đầy đủ dinh dưỡng, đủ tiếp năng lượng cho một buổi sáng rồi.
Cô cởi tạp dề vui vẻ chạy lên nhìn đồng hồ, bỗng Lạc Uyển dụi mắt tỉnh dậy, cấ giọng hỏi:
"Sao em lại thức sớm thế?"
Tĩnh Di quay phắt người lại:"Chị đã thức rồi ư? Có phải là do em đã gây ra tiếng động ồn khiến chị thức không? Em thấy còn khá sớm"
Lạc Uyển bỗng ngửi được mùi thơm tỏa ra từ nhà bếp, biết Tĩnh Di đã dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho mình, khoé môi bỗng nhếch lên mỉm cười:"Vì mùi thơm thức ăn của em khiến chị phải thức đấy, bụng chị đói meo rồi này"- vừa nói cô vừa xoa xoa bụng
Tĩnh Di đi lại gần kéo tay cô lên cầu thang, lên ba bậc rồi đẩy nhẹ lưng cô nói:"Chị đi lên vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ đã, rồi hai đứa mình cùng ăn"
Lạc Uyển gật đầu rồi vui vẻ đi vệ sinh cá nhân, cô mỉm cười đi xuống phía bếp rót hai ly nước ép hoa quả để sẵn trên bàn, vui vẻ nhìn bàn thức ăn mà mỉm cười.
Vì thức ăn của chính bản thân mình làm ra, vừa sạch sẽ lại còn chu đáo có đủ chất dinh dưỡng không kém gì Lạc Uyển làm cho cô cả, cô rất hài lòng.
Vừa đi xuống cầu thang thấy Tĩnh Di chống cằm nhìn bàn thức ăn mà mỉm cười, cô cũng không giấu nụ cười của mình được.
Cô đi đến ghế đối diện Tĩnh Di, ngồi xuống uống một ngụm nước ép bên cạnh rồi nói:
"Chị đói lắm rồi, muốn thưởng thức tay nghề của em xem như thế nào"
Tĩnh Di hừ mũi lên giọng:"Tay nghề của em không thua kém gì chị đâu nhé, nhìn em vụng về như vậy chứ khi vào bếp cũng được lắm đấy"
Cô thấy dáng vẻ tự tin của Tĩnh Di liền bật cười rồi trêu đùa:"Này em tự tin quá có khi nó lại không ngon đấy"
Tĩnh Di mỉm cười đáp:"Không ngon sao em lại dám mời chị ăn chứ?"
Lạc Uyển gắp một miếng đưa vào miệng mình, vừa nuốt xong mắt liền sáng trưng rồi khen ngợi:"Đúng là không thua kém gì chị nấu, có khi lại hơn nữa đấy chứ"
Tĩnh Di vừa ăn vừa nói:"Ấy, làm sao mà bằng chị được.
Chẳng qua là em có biết nấu ăn một chút thôi"
"Ngon thật đấy"