Lạc Uyển nhăn mặt khó hiểu:"Ông chủ...tôi"
Chưa kịp nói dứt câu thì một tên quần áo xộc xệch khác đã thô lỗ hét lên:"Mẹ kiếp! Đến lúc nào rồi cô vẫn còn đần mặt ra như thế chứ hả?"
Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn ra của Tĩnh Di lại càng khiến cho ông Đặng tức hơn, một người đàn ông khác thấy như vậy lên tiếng nói:"Tối hôm qua, cô phục vụ ông Đặng của chúng tôi không tử tế.
Khiến cho ông ấy phải mất mặt trước bao nhiêu đồng nghiệp lớn, tội của cô lớn như vậy cô còn có thể quên nhanh vậy sao?"
Cô nhớ đến chuyện tối hôm qua tay chân bỗng dưng cứng đơ lại, ánh mắt ngập sự căm phẫn.
Vào tối hôm qua...
Vẫn như mọi hôm, cứ đến tối là Bar lại trở nên đông đúc.
Cô đang tiếp tục công việc của mình thì có một người đi đến gần và gõ tay vào mặt bàn vài cái để gọi cô, cô ngước mặt lên thì nhìn thấy một người đàn ông ở độ tuổi trung niên ăn mặc rất sang trọng, lịch lãm.
Cô làm xong công việc của mình thì chỉnh sửa lại cổ áo, nghiêm chỉnh nói:
"Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách gọi gì thế ạ?"
Người đàn ông này bắt đầu cất giọng, vẻ mặt phóng khoáng:"Tiếp rượu cho tôi, bao cô nguyên đêm nay"
Lạc Uyển nhìn thẳng mặt ông ta kiên quyết từ chối:"Xin lỗi, tôi không có nhiệm vụ phải làm như thế.
Nếu ông muốn tôi có thể gọi phục vụ tiếp rượu cho ông"
Ông ta tỏ vẻ không hài lòng, đập tay xuống bàn nói:"Những đồng nghiệp của tôi rất thích thú cô, nếu cô đồng ý tiếp rượu tôi trả gấp tiền lương"
Ông chủ đứng tiếp khách hàng thân thiết, bỗng nhìn qua quầy rượu thì thấy không khí có chút căng thẳng nên liền đi qua đó xem tình hình thế nào.
Đến gần ông cũng đã nhận ra đây là khách quý của quán nhưng thấy sắc mặt có vẻ không tốt, ông liền hạ giọng hỏi:
"Lão Đặng, hôm nay ông lại ghé sang chơi đấy à?"
Ông ta nhìn sang nói:"Tôi muốn cô gái này tiếp rượu trong đêm nay, có được không?"
Ông chủ gãi đầu, lắp bắp:"Nhưng..nhưng..cô gái này phải pha chế đồ uống cho khách, tôi sẽ gọi nhân viên khác tiếp rượu cho ông có được không?"
Ông Đặng nhăn mặt:"Những ông bạn già của tôi chỉ thích thú với cô gái này, nếu tiếp rượu tôi trong đêm nay tôi sẽ thưởng thêm tiền, bằng gấp tiền lương hàng tháng của cô gái này"
Ông chủ nghe vậy mặt liền hớn hở rồi kéo Lạc Uyển sang một bên thì thầm to nhỏ:"Này, lâu lâu quán mới có những vị khách vip như thế này.
Cô ra tiếp đãi họ chu đáo đi"
Lạc Uyển nhăn mặt phàn nàn:"Không được, tôi còn công việc của tôi"
"Không được cãi lời, mau đi làm nhanh"
Lạc Uyển biết mình không thể nào cãi lời nữa nên đành phải tiếp đãi những người đàn ông ngồi ở bàn bên kia, dù sao cũng chỉ là tiếp rượu rồi pha trò không có gì là khó khăn cả.
Cô bước đi cùng với ông Đặng lại phía bàn của họ
"Chào cô em, thật xinh đẹp quá"- một người đàn ông chung bàn lên tiếng
Lão Đặng lớn giọng nói:"Đã mời được cô gái này đến tiếp rượu cho chúng ta theo yêu cầu của các ông rồi đây"
Rồi lão Đặng quay sang nhìn cô đưa tay giới thiệu từng người:"Đây là ông Ân, ông Triệu và ông Lăng họ đều là đồng nghiệp quý của tôi"
Cô đưa mắt lướt nhanh qua họ rồi gật đầu chào, từng người trong số họ cũng chào lại cô
Ông Ân lên tiếng:"Được rồi chúng ta hãy chơi cho thoải mái rồi ngày mai bàn chuyện làm ăn"
Họ bắt đầu nâng ly cạn chén, cứ hết ly này đến khi khác.
Cô phải liên tục đứng rót rượu cho họ, lâu lâu thì thêm vài câu pha trò cứ thế cho đến tối.
Nhìn thấy họ bắt đầu thấm say, cô đặt chai rượu xuống xin phép về lại quầy nhưng lão Triệu chộp lấy cánh tay của cô kéo lại gần nói:
"Em đẹp lắm, có thể..
có thể đi với anh đêm nay không?"
Ánh mắt của hắn bắt đầu quấy rối trên cơ thể cô, một tay thì giữ cô lại, tay còn lại thì đặt lên vai cô sờ nắn.
Cô không chịu nổi nữa bèn đẩy ra nói:"Xin lỗi nhưng tôi không thể đi cùng ông được"
Lão Triệu thấy cô chống cự, liền tức giận nói:"Chẳng qua chỉ là một con điếm không thua kém, có gì phải ngại?"
Cô nghe hắn nói như vậy cả người cứng đờ, hai tay thu lại thành nắm đấm ánh mắt ngập tràn sự tức giận.
Từ trước đến giờ chẳng có ai dùng những từ ngữ xúc phạm đến cô như vậy, nhưng hắn là cái gì mà có thể nói cô như vậy chứ.
Cô biết mình chân yếu tay mềm không thể đánh hắn được nên nhanh trí dùng gót nhọn của giày, đạp lên chân hắn một cái thật đau.
Hắn vì đau nên đã ngã nhào ra phía sau, cho hắn mặc sức la hét cô đi thật nhanh đến quầy nhưng vừa đi được vài bước thì lão Ân và lão Đặng đứng trước mặt, đẩy vai cô hét lớn:
"Làm cái quái thì thế này?"
Ánh mắt cô tràn đầy sự căm phẫn, cô hét to:"Khốn nạn!"
Ông chủ nhìn thấy bên này có chuyện nên tức tốc chạy qua, can hai phía lại hỏi chuyện:"Làm sao thế? Lạc Uyển phục vụ không tốt sao"
Ông ta hất tung cái bàn bên cạnh nói lớn:"Nhìn xem cô ta đã gây ra chuyện gì"
Ông chủ quay sang hỏi Lạc Uyển:"Đã xảy ra chuyện gì"
Lạc Uyển tức giận nhìn ông ta trả lời:"Hắn nói tôi là con điếm"
"Chẳng phải sao?"
Ông chủ nghe vậy thoạt giật mình nói:"Quán chúng tôi không có những người như vậy, xin đừng nói thế"
Lão Đặng quát:"Chân của đồng nghiệp tôi ông tính thế nào cho phải phép?"
Ông chủ bối rối nói:"Lạc Uyển cô về nhà trước, chuyện ở đây cứ để tôi lo"
"Cô ta không được về dễ dàng như thế"