Trong lúc cô đang suy nghĩ xem mình nên chọn công việc nào để làm thêm thì cô đã ngủ quên mất.
Lúc tỉnh dậy thì cũng đã hơn h rồi, còn tận một tiếng nữa Tĩnh Di mới tan làm.
Cô lục tủ lạnh của mình thì thấy lương thực cũng đã hết, còn có vài món bị quá hạn sử dụng, cô nhanh chóng thu dọn rồi đi đến cửa hàng tiện lợi để mua lương thực và cả những món đồ cần thiết.
Nhà cô cách cửa hàng tiện lợi cũng không xa, chỉ mất khoảng p để đi đến đó.
Cô rất thích đi vào cửa hàng tiện lợi, điều đầu tiên là vì gió của máy lạnh ở đây rất mát.
Thử nghĩ xem khi bạn đang đi ngoài đường phố rất nóng thì lại được đi đến một nơi cực kì mát lạnh, chắc chắn là phải rất thích rồi.
Còn điều thứ hai thì giống như cái tên gọi của nó, rất tiện lợi.
Ở đây muốn mua thứ gì cũng có, không cần phải đi đến hai ba nơi chỉ cần đến đây là đã mua được những thứ mình cần rồi.
Cô lượn vài vòng hết dãy này đến dãy khác, xem có thứ mình cần mua không.
Kết quả là chỉ mua được vài món mà lại gặp được cái tên cô không hề ưa thích, Dương Hy Bạch! Cái tên đã vô duyên vô cớ kiếm chuyện với cô rồi còn mời cô làm việc cho hắn, trong vẫn cái điệu bộ như lúc trước, không thay đổi gì.
Đã lâu rồi không gặp lại anh ta, chắc anh cũng không còn nhớ cô là ai nên vờ quay mặt đi như không quen biết.
Đương nhiên là anh không quên được khuôn mặt của cô gái này, cô gái mà đã từ chối đãi ngộ tốt của anh trong khi đó bao nhiêu người muốn vẫn không có được.
Cô vẫn xinh đẹp đến động lòng cho dù ăn mặc giản dị và chị tô nhẹ một chút son.
Anh lấy tay mình gác bên gian hàng đối diện để chặn đường cô lại, cô ngước mặt lên nhìn hắn.
Xem ra hắn vẫn chưa quên cô, thật xui xẻo mà!
Anh chỉnh tề tư thế của mình lại, rồi bắt đầu chào hỏi bắt chuyện với cô:
"Lâu rồi không gặp em, vẫn xinh đẹp như vậy"
Cô vờ cười cười nói:"Lâu rồi không gặp, anh vẫn phong độ như vậy"
Dương Hy Bạch tiếp lời:"Đứng ở đây nói chuyện có vẻ không tiện cho lắm, tôi có thể mời em ly coffee được không?"
Hắn ra nói ra như vậy rồi nếu cô từ chối thì sẽ không phải phép cho lắm, cô sẽ làm bản thân mình bị ngượng trước hắn mất.
Cô suy nghĩ xong trả lời hắn:"Tôi đang đi mua chút đồ, phiền anh đợi một chút"
Anh cười đáp:"Tôi cũng đang đi mua ít đồ, đi cùng nhé"
Cô và anh đi hết nơi ở cửa hàng tiện lợi.
Cuối cùng thì đã mua xong những thứ mình cần thiết, ra chỗ quầy thanh toán anh đưa thẻ cho cô thu ngân và nói:"Thanh toán luôn phần của cô gái này cho tôi"
Lạc Uyển từ chối ngay:"Tôi có thể tự thanh toán được"
Anh đưa mắt nhìn cô nói:"Tôi không có thói quen để phụ nữ ở cạnh mình tự thanh toán, cô đừng làm cho tôi cảm thấy khó xử"
Anh đã nói như vậy rồi cô cũng không cãi được nữa, đành để cho anh thanh toán.
Dù cô có hơi ngượng một chút nhưng cũng hết lý lẽ để tiếp lời anh ta, cô cũng hiểu được rằng đó là bản chất của người đàn ông luôn muốn tỏ ra rộng lượng và cao cả trước người phụ nữ.
Cô và hắn cùng nhau rời khỏi cửa hàng tiện lợi, thấy cô đi đến gần xe anh cũng đi theo rồi dắt xe ra cho cô.
"Tôi có biết có quán coffee rất ngon.
Bây giờ trời rất nóng nên để tôi chở em đi bằng xe của tôi, còn xe em tôi sẽ nhờ người đến lấy và đem về nhà cho em"
Cô cười nhạt nói:"Cảm ơn anh vì đã có ý tốt nhưng không cần thiết phải như vậy, tôi còn có chuyện nên chỉ có một chút thời gian để uống coffee cùng anh"
Anh gật đầu rồi đi lên xe của mình rồi đi trước, dẫn đường cho cô theo sau.
Ban nãy cô xem đồng hồ của cửa hàng tiện lợi thì cũng còn dư đến p, chỉ bỏ một chút thời gian ra đi uống cốc coffee với anh ta còn lại thời gian đi đến rước Tĩnh Di thì vừa kịp.
Vừa đi vừa tính toán nên cô đã đi xa khỏi anh ta một đoạn nên nhanh chóng vặn ga để đi kịp theo anh...