Buổi sáng hôm đó là một ngày nắng đẹp, tiết trời quang đãng, nhưng ở một nơi nào đó lại là một trận bão táp phong ba.
“Rầm!” Cái laptop trên bàn làm việc của Lăng Cung tại The Poison bị gập mạnh xuống.
Trước mặt Lăng Cung là Đường Trạch và Dạ Phong.
“Hai cậu ngay lập tức gỡ bỏ thông tin trên mạng cho tôi.”
Đường Trạch còn định giải thích gì đó nhưng nhanh chóng bị Dạ Phong huých nhẹ vào cánh tay.
Anh không nói nữa.
Tốt nhất là nói ít làm nhiều tại thời điểm nhạy cảm này.
Đợi hai người rời đi, Lăng Cung mở điện thoại, gọi đi một cái số.
“Mặc Âu ở đâu?”
“Mặc tiểu thư vẫn đang ở nhà thưa ngài.”
“Anh chắc chứ?”
“Không thể sai được.”
“Tiếp tục nhiệm vụ.”
“Vâng.”
“Rầm!” Lăng Cung mạnh tay nện xuống bàn một cú đấm.
Xem ra, anh phải đến làm khách rồi.
...----------------...
“Loạt xoạt… ken két…” Tiếng xích sắt ở chân kèm với cả riếng rung lắc cửa ngục phát ra từ dưới hầm.
“Mở cửa ra, các người làm gì tôi? Các người có biết tôi là ai không hả?”
Tử Sinh lúc đầu mới bị người ta che mắt dẫn vào nơi này, lúc sau ngay lập tức bị tra tấn một cách dã man.
Từng làn roi điện quất lên trên người, bất kể anh la hét bao nhiêu, lực lại càng mạnh bấy nhiêu.
Đáng sợ hơn là, giây phút làn roi dừng lại, anh tưởng rằng mình đã được tha, có một người đàn ông bước vào tay xách một thùng nước.
Khi người đàn ông vừa quất từng đợt roi mạnh như vũ bão vào người anh mở cửa ra, thứ chất lỏng bên trong thùng nước đồng thời được hất lên phần thân máu me be bét của anh.
“AAAAA!” Tiếng hét làm chấn động cả căn hầm rộng không thấy lối thoát.
Nước muối! Thế mà lại có thể là nước muối.
Cơn đau rát cứ thế hành hạ Tử Sinh.
Từng đợt giội nước vào người liên tiếp diễn ra cách nhau mười phút, dường như họ muốn đảm bảo rằng, không thể để cho anh cảm thấy dễ chịu một chút.
Đúng là đám người điên!
“Câm cái mõm chó thối của mày lại.
Không thì bọn tao cho mày hưởng thụ thêm nhiều trò chơi mới nữa nhé.
Mày muốn từ trò chơi dành cho người chuẩn bị chết là “Bào cách” không?"
Người giữ ngục đứng canh ở vị trí gần gian phòng sắt của Tử Sinh nói xong liền cười sang sảng ma mị.
Tử Sinh lập tức nín thinh khi nghe đến hai từ “Bào cách”.
Đọc sách nhiều như thế tất nhiên anh biết nghĩa cũng như hình thức hoạt động của hình phạt này.
Một hình phạt vô cùng ghê rợn.
Vốn là chiêu thức từng được “yêu hậu” Đát Kỷ sử dụng để khai trừ những kẻ trái lời mình, đây là một loại khổ hình dùng lửa để tra tấn phạm nhân.
Một khi đã bị ban cho hình phạt bào cách, phạm nhân phải lột bỏ hết quần áo, bị trói vào cột sắt nung nóng cho tới khi bị nướng chín.
Không hiểu sao anh lại tin mấy người điên này có thể hành hạ anh bằng hình phạt đó.
Anh tuyệt đối không thể chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này được.
Nhưng việc cố gắng đào tẩu là chắc chắn không thể.
Với cái không gian một chút ánh nắng cũng không thể lọt vào này, trên trần toàn là ánh sáng đỏ chói trông đến nhức mắt, anh nghĩ mình có khả năng bị mù trước khi kịp ra khỏi nơi lao ngục gớm ghiếc này.
“Thế nào rồi, đã cho hắn ăn chưa?” Người hỏi chính là Tống Diệp.
“Rồi thưa ngài.”
“Mở cửa.”
Cạch! Cánh cửa nặng nề được mở ra, Tống Diệp đối diện với tròng mắt đỏ rực tia máu hằm hằm nhìn anh.
Anh ngứa mắt thẳng chân đá hắn một cái văng vào bức tường đen phía sau.
Thật ngứa mắt, ngứa lây sang luôn cả chân.
“Nhìn gì mà nhìn, có tin tôi móc mắt cậu ra không.”.