Hàn Thiên Nhược ngứa mắt nhìn vật cản đang sót lại trên ngực của cô, anh dứt khoát giúp cô tháo bỏ nó xuống.
Cảnh xuân chậm rãi hiện ra.
Lần đầu tiên anh nhìn thân thể tr@n truồng của một người phụ nữ, mà hạnh phúc hơn hết thảy đó lại chính là người phụ nữ anh yêu.
Vừa xúc động vừa phấn khích, Hàn Thiên Nhược cúi đầu hôn xuống nụ hoa hồng chúm chím bé nhỏ.
Tay bên kia của anh cũng không nghỉ ngơi mà x0a nắn cái bánh bao còn lại.
“Aaa…” Mặc Âu cảm nhận được từng đợt khoái hoạt truyền đến, miệng khẽ rỉ tiếng than ngâm khi Hàn Thiên Nhược cắn nhẹ vào nụ hoa.
Anh khàn giọng rít khẽ, chết tiệt, cô quá mức quyến rũ, anh không nhịn được nữa rồi.
Hàn Thiên Nhược trút bỏ hết áo quần trên người, để sót lại chiếc qu@n lót đen.
Anh mê hồn rải từng dấu hôn đỏ ửng từ trên mặt xuống bụng, ngực, rồi đến bụng dưới của Mặc Âu.
Nhìn xuống dưới hạ thể của cô, Hàn Thiên Nhược khựng lại, hồi lâu sau anh mới quay ngược lên hôn môi Mặc Âu, miệng đưa đến bên vành tai li3m láp làm cô phải run rẩy một trận, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Âu Nhi, giao mình cho anh có được không? Hửm?”
Anh nói một câu lại li3m vành tai một cái, Mặc Âu ngứa ngáy vô thức gật đầu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cái gật đầu của cô cả người như lên mây, vừa mừng vừa lo mà cắn nhẹ môi cô.
“Anh sẽ làm thật nhẹ, không để em phải đau.”
Thế là nhiệm vụ cởi qu@n cho cô anh cũng đảm nhiệm.
Khi thân thể người thiếu nữ yêu kiều phô bày ra trước mắt, trong lòng Hàn Thiên Nhược dấy lên từng tia rung động khó tả.
Anh trân trọng đặt lên làn da trắng muốt giờ đây có pha chút ánh hồng do tác dụng của thuốc mấy nụ hôn nhẹ nhàng, triền miên.
Cơn đ ộng tình trong mắt đỏ bừng, anh không muốn kìm nén thêm một giây phút nào nữa.
“Aaaa…”
“Ngoan nào, anh sẽ rất nhẹ nhàng được chứ?”
Hàn Thiên Nhược sau khi vừa đấm vừa xoa, nhẹ nhàng lấy một ngón tay thăm dò xuống lãnh địa bí mật của người con gái.
Dường như là bị k1ch thích, Mặc Âu khó chịu cựa quậy người “ưm” một tiếng, dòng mật thủy chảy ra, trắng đục, tiếp xúc với ngón tay trắng trẻo thon dài của anh.
“Âu nhi, của em thật ngọt.”
Mặc Âu mơ mơ hồ hồ chìm đắm vào d*c vọng.
Có lẽ một phần là do ngấm thuốc nên cả người cứ ngứa ngáy khó chịu, thành ra cô cũng không biết mình nghe chữ được chữ mất như thế nào.
“Âu nhi, nếu như đau quá thì phải kêu anh, biết chưa?”
Hàn Thiên Nhược thực hiện xong màn dạo đầu mới từ từ đưa vật lớn của mình vào cấm huyệt của cô.
“Aaa...” Vì đây là lần đầu tiên của cô cho nên nếu nói không đau thì chính là nói dối, của anh quá lớn, làm cô có cảm tưởng như anh và cô đang nối liền thành một thể.
“Hự!”
Trán Hàn Thiên Nhược lấm tấm mấy giọt mồ hôi mịn.
Nơi này của cô thật thoải mái, thật chặt, ôm trọn lấy anh, ấm áp đến độ anh không muốn rút về.
Lần đầu tiên của anh hòa với lần đầu tiên của cô, hai người vừa có chút vụng về nhưng hạnh phúc khó lột tả.
Dòng máu ấm đỏ của Mặc Âu thấm vào ga giường trắng, đỏ rực rỡ như đóa hoa bỉ ngạn nơi chốn hoàng tuyền trong sáng, thanh sạch.
Vừa rồi cô còn cảm thấy đau nhức ở phía bụng dưới, nhưng bây giờ ngoài đỡ khó chịu do xuân dược ra còn có cảm giác khoái hoạt vô cùng.
Anh đưa cô lên mây, cho cô biết được chuyện l@m tình hạnh phúc cùng hưng phấn k1ch thích đến mức nào.
Dù bị d*c vọng lấn chiếm cơ thể, nhưng lí trí chưa mất, anh không dám vận động quá mạnh chỉ sợ làm Mặc Âu đau..