“Kiểm tra chính xác vị trí Âu tỷ ở chỗ nào đi.
Trước đó cần phải xâm nhập vào cấu trúc của quán.
Việc này để tôi làm cho.”
Giang Lục lấy máy điện thoại từ trên tay Tống Diệp, vào mấy phần mềm nhỏ mà anh tự sáng chế thực hiện một số thao tác.
Tầm hai phút sau, hệ thống địa hình quán bar U Cốc đã được xâm nhập thành công.
“Chậc, quán này hệ thống bảo mật thông tin quá kém rồi.” Giang Lục lên tiếng chê bai rồi đưa điện thoại cho Truy Bạch.
“Đại tỷ đang ở tầng 7.”
Truy Bạch nói xong liền đi thẳng vào thang máy gần đó, hai người còn lại cũng lục tục bước vào.
......................
“Ting!” Cửa thang máy dừng ở số tầng bảy.
Tử Sinh ôm Mặc Âu bước ra, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị người đàn ông ngoại quốc chạy theo hỏi với.
“Này tiên sinh gì đó ơi, có thể cho tôi hỏi nhờ đường chút được không?”
Tử Sinh chẳng nể nang gì mà đi thẳng: “Anh có thể hỏi cậu ta.”
Người đàn ông mặc áo caro vàng sau khi gửi đi một dòng tin nhắn gỏn gọn hai chữ “Tầng bảy” cũng ra khỏi thang máy.
Anh gãi gãi đầu nhìn Tử Sinh:
“Thực ra đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này.
Nhưng tôi chỉ biết điểm hẹn ở tầng bảy nhưng lại không biết phòng nào?”
Tử Sinh có chút bực bội.
Anh lấy tay chỉnh đầu Mặc Âu áp vào vào trong ngực tránh lộ mặt mới quay lại nhìn hai người đàn ông kì quái.
Đầu tiên là anh nhìn người đàn ông ngoại quốc:
“Xin lỗi nhưng tôi không phải là nhân viên ở đây, nếu muốn hỏi đường thì anh có thể trở lại tầng một rồi hỏi nhân viên tiếp tân.”
Đến lượt người đàn ông mặc áo caro vàng kẻ sọc đen:
“Còn anh thì hẳn là phải gọi điện hỏi lại người đã hẹn mới đúng.
Tôi cũng không phải là người đã hẹn anh.”
Kiên nhẫn giải thích rõ cho từng người, Tử Sinh chẳng buồn nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.
Nhưng mục đích chính của hai người này là đang kéo dài thời gian để đợi chi viện tới, làm sao họ có thể để con mồi chạy thoát được.
“Khoan đã…” Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh kêu Tử Sinh.
Người đàn ông ngoại quốc nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo caro, người đàn ông mặc áo caro kẻ sọc cũng nhìn đăm chiêu vào người đàn ông ngoại quốc.
Dường như hai người đã nhận ra được điều gì đó.
Nhưng vì tính chất công việc khá đặc thù nên hai người giả vờ như chẳng biết gì vẫn tiếp tục lân la thời gian.
“Tiên Sinh hẳn là người giỏi giao tiếp tiếng Anh.
Anh có thể giúp tôi phiên dịch cho người bên tiếp tân được không?”
Tử Sinh thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Thật phiền phức, làm hỏng việc của anh rồi.
“Ting!”
“Tiên sinh này hơi thất lễ rồi, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Người mới nói là nam phục vụ rượu lúc nãy.
Cả ba người đàn ông còn lại ngơ ngẩn nhìn anh ta.
Bọn họ mới nghe câu gì ấy nhỉ, Mặc Âu là bạn gái của cậu ta á?
Tử Sinh híp mắt nhìn chòng chọc vào người đàn ông nọ ý tứ dò xét: “Cậu là bạn trai cô ấy? Nhưng thật tình cờ, tôi đã được giới thiệu với bạn trai thực sự của cô ấy.
Cơ mà người tôi từng gặp lại không phải là cậu.”
“Anh không tin thì có thể gọi cô ấy dậy làm chứng.”
Người đàn ông phục vụ nhún vai, lia mắt đến Mặc Âu đang nằm im lìm trong vòng tay cái gã đàn ông bi3n thái.
“Cô ấy ngủ rồi, không cần thiết.” Tử Sinh cố ý lảng tránh vấn đề.
Người đàn ông phục vụ nhếch môi, trấn tĩnh nói:
“Thế thì phiền anh trả cô ấy lại cho tôi.
Chứ tôi sợ có người nào đó hạ thủ với cô ấy lắm, dù sao bạn gái tôi cũng băng thanh ngọc khuyết vậy mà.”
Tử Sinh bị nói trúng tim đen liền cứng người, chẳng thốt nên câu gì.
Đợi đến lúc nhìn anh ta định tiến lên cướp lấy Mặc Âu thì anh lùi ra sau mấy bước, bỏ xa khoảng cách giữa hai người.
“Anh còn chưa đưa ra bằng chứng chứng minh anh là bạn trai của cô ấy.”
“Vậy anh là cái thá gì mà lại dám ôm Mặc Âu?”
Tử Sinh có chút nghẹn lời: “Tôi…”