Người dặn đi dặn lại cô phải tới đúng giờ lại là người tới muộn.
Tử Hạ này cũng thật là.
“Ây, phía trước đoạn đường tớ đi mới có vụ tai nạn, tình cảnh có chút loạn.”
“Có cần tớ đưa người đến giải quyết không?”
“Không cần đâu mà, tớ cũng đang ở gần đó thôi.
Cậu chỉ cần ngồi yên đó đợi tớ là được.”
“Nhớ cẩn thận đấy.”
Cô nói xong ba từ liền cúp máy, bỏ lại điện thoại vào túi, sau đó thở một hơi dài thườn thượt.
Thôi thì nhân lúc Tử Hạ còn chưa tới, cô phải chặt đứt nhánh hoa đào trong kia đã.
“Tử Hạ đang kẹt xe, lát nữa mới tới được.”
Mặc Âu nhàm chán cầm lấy ly nước đưa lên miệng, thực sự cô chẳng muốn nói chuyện với người này chút nào cả.
Nét mặt Tử Sinh âm trầm nhìn thứ chất lỏng màu xanh đi vào miệng Mặc Âu, một nụ cười không rõ ràng hiện lên.
Tuy Mặc Âu không thấy vẻ mặt bị che dấu của Tử Sinh, nhưng đáng tiếc, người đàn ông pha chế đã ghim vào tầm mắt mất rồi.
“Cô gái, tôi vừa mới học được một loại thức uống mới, không biết cô có muốn thử không?”
Người đàn ông nhìn ly nước mocktail kia, màu sắc đã thay đổi, không ổn rồi.
“Có chứ.
Cho tôi một li đó đi.”
Cô không cảm xúc đặt ly nước trên tay xuống, gật đầu đáp người mặc đồng phục nhân viên màu đen trước mặt.
Chết tiệt! Rốt cuộc gã Tử Sinh mới bỏ gì vào nước của cô.
Đáng chết hơn là cô lỡ nuốt một ngụm xuống cổ họng rồi.
Không biết bây giờ đến bệnh viện gần nhất rửa ruột có kịp không.
Vốn hương vị là thứ cô rất am hiểu, nhưng mùi vị lại không phải điểm mạnh của cô.
Ngửi không thấy có mùi gì khác lạ, nhưng nếm vào miệng thì tạo thành một hương vị khác.
Vị này cô chưa từng nếm qua bao giờ.
“Nước của cô.”
“Cảm ơn.” Cô nếm cốc nước chanh bình thường nam phục vụ đưa, lông mày khẽ nhướng lên đôi chút.
Người đàn ông này cũng phát hiện ly nước cô bị bỏ thuốc?
Uống cạn một li nước chanh có thể ổn định đôi chút chát thuốc lạ mới vào cơ thể, Tử Sinh vừa đúng lúc nhận điện thoại xong quay về.
Mặc Âu đanh mặt, phóng tới anh ta từng ánh mắt sắc bén.
“Tử tiên sinh, có vẻ như anh chọc điên tôi rồi đấy.”
Tử Sinh thoáng giật mình khựng lại một chút trước ánh mắt hàn băng của Mặc Âu, liếc mắt nhìn một cốc nước khác đang đặt một bên ly nước anh bỏ thuốc, hẳn là bị cô phát hiện rồi.
Mà cũng không đáng ngại lắm, dù sao cô cũng đã uống được kha khá rồi.
Anh vừa nãy lại bỏ hết cả một lọ nên hẳn là vẫn có phản ứng.
“Em nói gì vậy? Anh không hiểu.”
Tử Sinh trở về ghế ngồi ban đầu của anh, chính là ngồi sát với Mặc Âu.
“Ha, anh dùng chiêu giả ngốc tệ quá rồi.”
Cô chẳng nhiều lời, mở điện thoại gửi đi một đoạn tin nhắn cho nhóm mấy tiểu đệ của cô.
[Âu tỷ xinh đẹp nhất thế gian: Đến quán bar U Cốc đón chị.
Nhanh lên!]
[Giang Lục: Tỷ gặp chuyện gì đấy?]
[Tống Diệp: ?]
[Truy Bạch: Tới ngay]
Ba huynh đệ tối nay trùng hợp lại đang cùng nhau luyện bắn súng trong sân tập ở trụ sở Mabel.
Giang Lục cau mày nhìn đăm chiêu vào dòng tin nhắn của Mặc Âu: “Chị ấy gặp chuyện rồi.”
Truy Bạch với tay lấy áo khoác đang vắt trên Giang Lục, đi về phía cổng sân tập.
“Ai đụng đến tỷ ấy nhất định phải chết.”
Giang Lục nghe xong lời kia, sắc mặt liền thay đổi: “Phải.”
Tống Diệp đứng một bên cũng ý thức được đại tỷ nhà họ gặp chuyện không hay rồi.
Anh theo hai người lạch bạch leo lên chiếc xe Cadillac màu tím than đến quán bar U Cốc.
Chẳng biết từ lúc nào, mấy huynh đệ bọn họ lại có thêm một người chị ruột, cùng thề cho dù chết cũng nhất định phải bảo vệ Âu tỷ an toàn.
......................
Không ổn rồi, không ổn thật rồi.
Đây thế là lại là mị dược, gã họ Tử kia lại dám hạ xuân dược cho cô.
[Mị dược là cách gọi khác của xuân dược]