“Hai người cho tôi xin một vé hiện hình được không? Chứ nãy giờ tôi cảm thấy mình vô hình đủ rồi.”
Khuôn mặt Hoàng Âm hiện lên vẻ khó tả khi vừa giơ tay phát biểu, vừa nhìn chằm chằm vào Mặc Âu.
“Xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ sản xuất ra vé tàng hình chứ không sản xuất vé hiện hình.”
Mặc Âu bận rộn gắp thức ăn đã được Hàn Thiên Nhược sắp ra khỏi hộp lớn thành từng hộp nhỏ vào miệng, vừa nhai nhóp nhép vừa nói vặn.
Hoàng Âm đơ người: “…” Tôi nhường lại vé tàng hình cho hai người đấy.
“Tiểu tiên nữ, sao cô lại vào đây được thế?”
Hoàng Âm nhíu mày nhìn Mặc Âu đang dùng bữa ngon lành, Hàn Thiên Nhược ngồi một bên cũng cầm đũa, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cô.
Không hiểu sao bụng tự dưng cũng “ọt ọt” rồi.
“Anh bị chột à?”
Mặc Âu đang ăn mà bị người khác làm phiền thì có chút khó tính.
Trời đánh tránh bữa ăn, cái người này từ lần đầu gặp đã xác định là vô duyên với cô rồi.
Cô đưa đũa lên chỉ về phía bàn làm việc.
Trên đó có một cái bảng đề tên và chức danh.
Tên trên, chức vị dưới.
Vừa nãy cô nghe Bạch Thần báo lại hai người đã ngồi chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ.
Mà bây giờ cái kẻ đần độn này vẫn chẳng biết cô là thần thánh phương nào.
Cái này không phải bị chột thì còn bị cái gì nữa.
Hàn Thiên Nhược còn chẳng thèm nhìn Hoàng Âm một cái, chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho Mặc Âu.
Đợi đến khi cô cúi xuống, đã thấy đồ ăn đầy ắp.
Cô có chút cạn lời.
Cứ theo tiến độ này thì không béo cũng phì mất thôi.
Không sao! Béo khỏe béo đẹp, béo phúc hậu, béo sống lâu.
Sống là để thưởng thức mọi mỹ vị nhân gian mà.
Hoàng Âm nhìn theo hướng Mặc Âu vừa chỉ, bây giờ mới để mắt đến cái bàn được khắc tạo từ gỗ óc chó cao cấp.
Trên bàn ngoài hai cái máy tính lớn thì thứ nổi bật nhất chính là bảng tên được mạ vàng.
Chữ bên trên rất sắc nét.
Mặc Âu
Chủ tịch.
“...”
“Đệch đệch đệch..! Làm… làm sao có thể?!”
Hoàng Âm ngốc người bật phắt dậy tiến đến bàn làm việc của Mặc Âu, chùi chùi mắt nhìn cho rõ.
Nhưng khổ nỗi là chữ trên đó chẳng thay đổi chút gì.
Anh vừa định cầm lên xem là thật hay giả đã bị lời Mặc Âu dọa cho giật lùi ra sau mấy bước:
“Trên đó có tẩm độc, đừng đụng vào.”
Không chỉ Hoàng Âm giật mình, Hàn Thiên Nhược đang gắp thức ăn cũng khựng người.
Anh nhướng mày nhìn Mặc Âu:
“Có tẩm độc tại sao lại để gần người như vậy?”
Mặc Âu ngẩng đầu khỏi bát cơm nói như đúng rồi: “Không nói thế thì anh ta đã đụng hỏng vàng của em mất.”
Hàn Thiên Nhược ngẩn người, sau đó lại bật cười thành tiếng, buông lời an ủi:
“Không sao, nhà cậu ta rất nhiều tiền.
Sau này có cơ hội anh đưa em qua đó nhận hồng bao của ông nội cậu ta.”
Có tiền ngu gì không tới, cô không ngoài dự đoán của anh gật gật đầu.
Hoàng Âm đứng giữa phòng nghe cuộc hội thoại của hai người mà tức đến thổ huyết.
Anh còn chẳng dám về nhà xin một tờ tiền lẻ nào.
Thế mà cậu bạn anh lại dám ngang nhiên nói khi nào có thời gian sẽ đưa bạn gái về giới thiệu với ông nội anh để nhận tiền.
Đúng là gian manh, không thể nào chấp nhận một kiểu người như vậy được.
Nhưng đâu còn cách nào khác, dù sao người nuôi anh bây giờ cũng chính là vị đại gia không có tình người này đây.
Hoàng Âm tiến lại gần cái bảng đề tên kia một lần nữa, nhưng rất thức thời mà không chạm vào nó.
Bảng tên là thật, chức danh cũng là thật.
Vậy thì chỉ còn một khả năng…
“Hai người dấu vị chủ tịch Mặc đi đâu rồi?”
Hoàng Âm nghiêm túc nhìn hai người.
Trong đầu đang nghĩ ra hàng loạt thuyết âm mưu.
Có thể Hàn Thiên Nhược giúp cô ấy giết hại vị chủ tịch Aster.
Sau đó mới đem người tình lên ngồi trên vị trí đầu não của Victoria để dễ bề cai trị.
Mặc Âu ăn xong, buông đũa.
Nghe Hoàng Âm nói vậy thì mệt chẳng muốn nói.
Cô với lấy điện thoại trên bàn gọi đi một cuộc.
“Anh vào đây.”
Cô nhớ là trước đây cô đã từng giới thiệu tên mình rồi mà nhỉ.
Chẳng lẽ tên đầu đất này không những chột mà còn mắc chứng bệnh Alzheimer?!.