Nói dứt câu, đôi môi không mỏng không dày của Hàn Thiên Nhược lặp lại trình tự vừa nãy.
Hai đôi môi vừa chạm nhau, anh cứ như thực hiện nghi thức nào đó mà mỗi lần hôn, điều đầu tiên anh làm chính là dùng lưỡi khắc họa viền môi của cô.
Làm cô cảm thấy có chút buồn cười!
Mặc Âu cho đến sau này mới biết, hóa ra anh đang muốn ghi nhớ mỗi đường nét trên khuôn mặt của cô gái mà anh yêu.
Như thế có thể đến khi chết, anh mới có thể mãn nguyện khắc mãi khuôn mặt, hình dáng của cô trong trái tim đã được chính tay cô sưởi ấm.
Cô lúc đó cảm thấy anh có chút bin thái quá rồi.
Cái gì mà muốn khắc sâu cô vào trong tim chứ.
Chẳng phải đến khi chết, con người sẽ đi qua con đường Hoàng Tuyền đến sông Vong Xuyên, chắc chắn không thể tránh khỏi việc gặp cầu Nại Hà và Vọng Hương Đài do Thượng thiên xây dựng cho Mạnh Bà.
Kết cục đáng buồn vẫn phải xảy ra, những người trước khi hồi sinh chuyển kiếp đều phải uống loại canh Mạnh Bà để quên hết thế sự nhân gian, chẳng phải cũng sẽ quên hết kiếp trước của mình hay sao, anh cũng đâu thể nhớ cô mãi…
Nhưng thú thật, trái tim kiên cường bao năm chịu đựng sương gió không sờn của cô đã bị lay động trước lời nói của anh.
Uống canh thì sao, quên hết thì sao.
Cô mặc kệ.
Cô vẫn muốn một lần tin rằng:
Tình yêu là bất diệt!
Uống canh cũng chỉ có thể khiến người ta quên đi tất cả, nhưng không thể đánh động dù chỉ một chút đến chấp niệm về hình bóng của người đã khiến họ từng yêu đến đậm sâu.
Không bao giờ quên được…
...............
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng đập cửa kính xe vang lên.
Mặc Âu nghe mà tai bất giác đỏ ửng.
Yêu đương vụng trộm như thế này đúng là lần đầu tiên cô mới được trải nghiệm qua.
Hàn Thiên Nhược khác cô, bình chân như vại mà tiếp tục công việc đang dang dở của mình, anh đã chuyển dời nụ hôn xuống cần cổ thon dài màu trắng ngọc của cô.
“Cộc Cộc Cộc!!!”
Tiếng đập cửa lần này vang lên với cường độ mạnh hơn.
Có thể dễ dàng nhận ra người đang gõ cửa ngoài kia sắp mất kiên nhẫn đến nơi rồi.
Mặc Âu cảm thấy đã sai người ta đi lấy đồ rồi lại còn khóa cửa xe không cho người ta vào nữa thì có chút không đúng với đạo đức con người cho lắm.
Dù gì cũng là một trong tứ tâm phúc của Hàn Thiên Nhược, ít ra nên cho chút mặt mũi lại là chuyện ha.
Nhưng ngại anh đang làm chuyện đại sự với cái cổ của cô, Mặc Âu chỉ lí nhí mấp máy đôi môi lúc này đã có chút nhức mỏi:
“Em nghĩ là nên cho anh ta vào thôi.
Anh ta mà phát điên ngoài kia thì chúng ta không giải quyết nổi đâu.”
Hàn Thiên Nhược sắc mặt không tốt lắm, đưa một ngón tay lên cho miệng cô lại, đến bên tai mẫn cảm của cô thổi một luồng khí nóng trầm mặc thì thầm:
“Bên cạnh anh, đừng nhắc đến người đàn ông khác được không em?”
Mặc Âu run rẩy một hồi, cô biết hai tai mình đã đỏ lự rồi, bởi nóng thế mà.
Cái người này thật đúng là hấp dẫn chết người.
Cô chịu thua trước lời cầu xin đến thương tâm của anh, đành gật đầu: “Được! Ở bên anh chỉ nghĩ đến anh.”
Hàn Thiên Nhược đã lưu luyến rời khỏi cần cổ cô từ lâu, đôi mắt còn tăm tối hơn cả bóng đêm trong xe.
Anh nhìn cô một lúc, thấy cô không nói gì thêm thì nhíu chặt lông mày.
Điều này cho thấy anh chưa hài lòng với câu trả lời của Mặc Âu.
“Em không muốn nói thêm gì nữa?” Hàn Thiên Nhược nhướng mày hỏi.
Mặc Âu ngơ ngẩn nhìn Hàn Thiên Nhược hỏi lại: “Nói cái gì cơ?”
Hàn Thiên Nhược không hiểu sao khi ở bên cạnh cô lại có một sự kiên nhẫn đến đáng sợ, làm anh cũng cảm thấy thật không thể tin nổi đây chính là anh..