“Giấc mơ không thể nào thành hiện thực.” Mặc Âu hờ hững phán xét.
Hàn Thiên Nhược không hiểu hôm nay Mặc Âu bị cái gì mà cứ như con sóc thích xù gai nhọn.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng đăm chiêu.
Hàn Thiên Nhược buông Mặc Âu ra, dứt khoát không một động tác thừa kéo khẩu trang trên mặt cô xuống.
“Mặt em sao lại thành ra thế này?”
Hàn Thiên Nhược nhìn một bên má ửng đỏ của Mặc Âu, sắc mặt lạnh toát.
Mặc Âu giật lại khẩu trang trên tay anh, nở nụ cười châm chọc: “Cái này thì anh phải đi hỏi cô nhân tình bé nhỏ của em mới đúng.”
Hàn Thiên Nhược trầm ngâm nhìn cô, không hiểu sao khóe môi lại nhếch lên như có như không, một tia sáng sâu xa khiến người khó đoán lóe lên trong đôi đồng tử đen láy:
“Nếu đúng là anh có tình nhân bên ngoài thì đó sẽ không ai khác ngoài ngài Mabel, vợ anh là nữ tổng tài Aster mà biết thì em không xong với cô ấy đâu…”
Mặc Âu thoáng sững người, sau lại nở nụ cười bỡn cợt:
“Anh xem em là kẻ ngốc à! Lúc nãy em còn thấy anh cho người xuống mời vị thiên kim tiểu thư nhà Lâm gia lên gặp mặt nữa cơ mà.”
Hàn Thiên Nhược bất giác cười rộ lên: “Cô gái nhỏ của anh ơi! Em có biết là khi em ghen nhìn rất mê người không hả?”
Cô bây giờ không khác gì một con báo nhỏ đang nhe nanh gầm gừ, đôi con ngươi đen nhánh như chứa hỏa lửa phát ra tia sáng kinh người.
Kèm theo đó là cử chỉ nhếch đôi môi anh đào thơm tho hờn dỗi.
Đặc biệt hơn cả là, cô đang vì anh mà ghen tuông.
Chứng tỏ một điều: Ít nhất bây giờ trong trái tim của cô đã có một khoảng trống dành riêng cho anh.
Rất tốt! Đây là lần đầu tiên mà anh cảm thấy bản thân có thành tựu, mà thành tựu đạt được lớn như thế này rất đáng để ăn mừng.
(Bả tác giả: Cười sớm quá anh ơi, chuẩn bị sắp tới anh không còn cười được nữa rồi… Tương lai vô định)
Hàn Thiên Nhược mang một tâm trạng vui vẻ, đưa tay lên vuốt ve chiếc má đỏ hồng, trên đó dường như ẩn hiện một bàn tay.
Đôi chỗ bị trầy xước đến chảy máu, từng vết rách da mỏng, có lẽ là móng tay.
Khuôn mặt vừa khởi sắc đã nhanh chóng âm trầm, lộ ra lãnh khí khiếp người.
“Tin anh, lúc nãy người kia được anh giao cho Tần Quân gọi xuống tìm em.
Nhưng do mắt cô ta bị mù nên mới nhầm người.
Còn cái tát này… cô ta sẽ phải trả cho em gấp trăm lần.”
Âm thanh yêu mị vang lên, khiến Mặc Âu trong phút chốc chấn động.
Mọi chuyện ngay từ đầu chỉ là do nhân viên kia nhận nhầm người thôi sao.
Thế mà cô cứ đinh ninh cho rằng anh có tình nhân mới.
Ôi, hiểu lầm này cũng có chút lớn rồi, khiến cô có một phen… ừm… xấu hổ.
Lúc trước ai mạnh miệng nói không thích thể hiện sự ghen tuông vô cớ trước mặt bạn trai.
À thì là… lúc đó cô chỉ nghĩ chứ cô đâu có nói đâu!
Phụ nữ mà không ghen tuông vô cớ thì đâu còn mang chất phụ nữ nữa.
Đúng vậy! Cô ghen là một chuyện rất đỗi bình thường, không có gì phải xấu hổ cả.
Nhưng mà…
“Anh thích em vì anh mà ghen, mà bực bội.” Hàn Thiên Nhược vui vẻ ôm lấy thân thể Mặc Âu, cả khuôn mặt lộ rõ nét phong tình.
Mặc Âu cảm thấy mất mặt: “Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”
Đường đường là một lão đại hiên ngang không sợ trời cũng chẳng sợ đất, mà giờ đây cô lại có một tính cách phải gọi là rất… mất hình tượng.
Haizz! Ai ghen một lần rồi thì sẽ biết vì sao lại xấu hổ khi biết mình hiểu lầm bạn trai cho xem.
Mặc Âu tự nhiên được dỗ dành, tất nhiên cũng rất vui vẻ.
Cô gian manh đưa tay luồn vào chiếc áo sơ mi đen đã bị kéo ra của anh, sờ nắn cơ bụng săn chắc khiến Hàn Thiên Nhược than khẽ, run rẩy từng hồi.
Hàn Thiên Nhược dĩ nhiên rất thích thú hành động lớn mật này của cô, nhưng vẫn không quên cảnh cáo:
“Đừng chạm vào bụng dưới.
Nó sẽ khiến anh muốn em ngay bây giờ đấy.”
Mặc Âu bĩu môi, không nghe lời chọc chọc vài cái vào cơ bụng dưới của anh: “Anh muốn em cũng không cho.”.