Lục Đình Chiêu ra khỏi thang máy, bước đến cửa nhà mình, đang định bấm mật mã mở cửa.
Đúng lúc này, cánh cửa đối diện mở ra, kèm theo một tiếng hét chói tai, một cô gái cúi đầu chạy ra, không cẩn thận đụng phải anh.
Cảm giác được mình đã đụng phải ai đó, cô gái vội vàng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô kinh ngạc thốt lên: "Là anh!"
Lần đầu tiên trong đời Lục Đình Chiêu đập giản, lại trong tình huống không thể giải thích được.
Anh dùng khăn giấy bọc con gián bị đánh chết, mang nó vào phòng tắm và ném vào bồn cầu để xả nó đi.
Sau đó đi ra, đúng lúc cô gái cầm một bình nước bước ra khỏi bếp.
Vừa nhìn thấy anh, cô gái liền gấp gáp hỏi: "Sao thế? Đập chết chưa?" Lục Đình Chiêu gật đầu nói: "Ừm, chết rồi."
Cô gái thở phào như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng được cứu rồi."
Sau đó cô đưa nước đến, nói: "Này, anh vất vả rồi."
Lục Đình Chiêu nhận lấy, nhìn cô một cách hài hước: "Sợ gián như vậy sao?"
Cô gái lườm anh một cái nói: "Cô gái nào mà chẳng sợ gián?"
“Thật sao?” Lục Đình Chiêu nhướng mày: “Xem ra là kiến thức của tôi quá hạn hẹp rồi.”
Cô gái mỉm cười, sau đó chuyển đề tài: "Tôi thật không ngờ anh lại ở đối diện nhà tôi."
Lục Đình Chiêu mỉm cười: "Tôi cũng không ngờ cô cũng sống ở đây."
Lúc này, đứng trước mặt anh là cô gái mà anh đã gặp ở club hôm đó, cô gái đi cùng Mẫn Nghi - Trần Hình Lan.
“Bạn gái của anh có sống ở đây không?” Trần Hinh Lan giống như thuận miệng hỏi một chút, nhưng trong đáy mắt lại mang theo tia thăm dò.
"Không có, cô ấy sống ở nhà của cô ấy” Lục Đình Chiêu nhìn xung quanh, phong cách trang trí nhà cửa rất đơn giản, không có quá nhiều bày biện trang trí, mọi thứ đều đơn giản, có thể thấy cô ấy là một người không thích sự rườm rà.
Trần Hình Lan thấy cậu đang quan sát nhà cô ta, như nhìn ra tâm tư của cậu, Trần Hình Lan cười nhàn nhạt một tiếng: "Con người tôi tôn sùng sự đơn giản, cho nên ...!tôi không thích bày biện quá nhiều thứ."
Ánh mắt Lục Đình Chiều rơi trên khuôn mặt mộc của cô ta, cong môi nói: "Thật ra..."
Cậu cân nhắc lời nói của mình: "Cũng không tệ."
Trần Hình Lan bật cười: "Hai từ "không tệ" này của anh nói có chút không thật."
Sau đó, cô ta chỉ vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách, nói: "Chúng ta qua đó ngồi nói chuyện đi, đứng ở đây thì kì quá."
“Không cần đâu.” Lục Đình Chiêu khéo léo từ chối cô ta: “Tôi phải về rồi.
Tối như vậy rồi tôi không tiện ở lại lâu.”
Dứt lời, cậu xoay người, nhấc chân đi ra cửa.
Trần Hinh Lan đi theo sau, tiễn cậu ra đến cửa, nói cảm ơn cậu lần nữa, sau đó nhìn cậu mở cửa bước vào nhà của cậu, cô ta nhìn đến khi cậu đóng chặt cửa thật lâu rồi mới từ từ đóng cửa lại.
...!
Ngày hôm sau, trong căn tin ồn ào, náo nhiệt, Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất.
Đường Nhã Phương vừa chậm rãi ăn, vừa thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Lê Mẫn Nghi đang ngồi đối diện.
Mẫn Nghi hôm nay không còn nhiệt tình và hoạt bát như trước, giống như quả dưa chuột đã để nhiều ngày, ỉu xìu không kéo dài được thêm mấy ngày nữa.
Cô đặt đũa xuống, đặt cổ tay lên mép bàn, hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi: "Mẫn Nghi, hôm qua gặp ba mẹ có thuận lợi không?"
Lê Mẫn Nghi ngước mắt lên nhìn cô, cắn môi, không trả lời mà hỏi lại: "Phương Phương, cậu có cảm thấy mình bị điên không?"
"Sao lại nói thế?"
Lê Mẫn Nghi do dự một chút, sau đó thở dài, chậm rãi nói: "Mình cảm thấy mình sắp điên rồi.
Rõ biết là anh ấy không thích mình, nhưng mình vẫn muốn thích anh ấy.
Cậu nghĩ mình nên làm gì?"
Thấy vẻ mặt cô chán nản và rầu rĩ, Đường Nhã Phương không khỏi nở nụ cười, nói: "Sao cậu biết anh ấy không thích cậu?"
“Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết.” Lê Mẫn Nghi bĩu môi, nói: “Chẳng lẽ anh ấy vẫn thích mình hay sao?"
Cô ấy cho rằng điều này rất khó xảy ra.
Đường Nhã Phương nhìn cô đầy ẩn ý: "Điều này thật khó nói."
"Hứ!" Lê Mẫn Nghi khịt mũ "Không thể nào."
Không phải là cô ấy không có lòng tin, mà là tâm tư của Lục Đình Chiêu rất khó đoán, cô ấy không dám kỳ vọng.
“Có chuyện gì không được nói sớm quá.” Đường Nhã Phương nở nụ cười đầy ẩn ý.
Lê Mẫn Nghi nặng nề thở dài, nói: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa."
Càng nói càng thêm nhói tim, thà rằng đừng nói.
Đường Nhã Phương cười cười không nói gì.
Lê Mẫn Nghi cúi đầu ăn cơm, sau đó ngẩng đầu nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó: "Sau giờ làm nhớ đi cùng mình đi chọn lễ phục.
Ngày mốt sẽ là tiệc từ thiện rồi."
Đường Nhã Phương cười nói: "Ừm, mình nhớ rồi."
“Nhớ gọi cho An Nhi.” Lê Mẫn Nghi lại dặn dò một câu.
“Mình nhớ rồi.” Đường Nhã Phương lắc đầu cười bất lực.
...!
"Yêu" là một studio thiết kế áo ưới nổi tiếng, đồng thời cũng thiết kế nhiều mẫu lễ phục khác nhau.
Nghe nói chủ là một người phụ nữ xinh đẹp tao nhã, hào phóng, nhưng cô ấy đã gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, nói rằng thà sống một mình còn hơn là sống tạm bợ, sống một đời pháo hoa.
Nghe có vẻ như là một người rất cá tính.
May mắn thay, khi ba người Đường Nhã Phương đến studio, vừa lúc cô chủ cá tính này cũng đang ở đó.
Khi nhân viên lễ tân nói nhỏ với họ rằng cô chủ đang ở đó, cô, Mẫn Nghi và An Nhi cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn.
Cô chủ đang nói chuyện gì đó với các nhân viên khác, có lẽ là phát giác được ánh mắt của họ, cô ấy ngước mắt lên nhìn sang bọn họ rồi khẽ ra hiệu gật đầu, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đó không chút nào nhìn ra được tuổi tác, mỉm cười vô cùng rung động lòng người.
Thật sự giống như lời đồn.
Là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng Đường Nhã Phương có chút cảm khái.
Sảnh triển lãm của studio bày biện đủ loại lễ phục, mỗi một loại đều đẹp một cách đặc biệt.
Trong lúc nhất thời, Lê Mẫn Nghi lại mắc chứng trở ngại khi lựa chọn đồ.
"Làm thế nào đây? Mình rất muốn ôm hết toàn bộ về nhà." Lê Mẫn Nghi yêu thích không nỡ buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve phần ren của một trong số những lễ phục ở đây.
“Mình cũng muốn.” Vẻ mặt quấn quýt của Tống An Nhi cũng vậy.
“Thế thì các cậu hãy hôm hết toàn bộ về đi.” Đường Nhã Phương tức giận liếc nhìn cô ấy.
Lê Mẫn Nghi cười ngượng ngùng "Đáng tiếc là mình không có nhiều tiền như thế."
"Mình cũng vậy."
Tống An Nhi méo miệng, nhìn Đường Nhã Phương vô cùng đáng thương.
“Thế thì chọn một cái đi.” Biết rằng phải dựa vào bản thân bọn họ chọn thì đến ngày mai bọn họ mới chọn được,.