Tôi về nhà trước, anh nhớ đến.
Sắp tan tầm, Lục Đình Chiêu nhận được tin nhắn Facebook từ Lê Mẫn Nghi.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình điện thoại hồi lâu, Lục Đình Chiêu nghiêng người đóng máy tính, đứng dậy, lấy chiếc áo vest treo trên lưng ghế mặc vào, sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, gõ từng tiếng bước chân trầm ổn lên nền nhà đi ra ngoài.
Cậu đã đến nhà họ Lê vài lần, nhưng lần nào cũng đậu xe bên ngoài, đây là lần đầu tiên cậu ấy lái xe vào tận trong sân.
Lê Mẫn Nghi vốn dĩ đang đứng ở cửa chào hỏi, sau khi cậu đỗ xe thì trực tiếp đi lên đón, đứng ở trước mặt anh, giơ tay giúp anh sửa sang lại cà vạt, trầm giọng nói: “Để cho chúng ta có thể có chút biểu hiện thân mật, đến lúc đó anh cũng đừng làm cho tôi mất mặt"
Cô dựa và rất gần, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô.
Thả mắt xuống có thể thấy rõ đôi mắt hơi rũ xuống đang run rẩy, đôi môi củ ấu nhỏ nhắn dưới cánh mũi hơi vểnh lên hé ra rồi khép lại.
Không hiểu vì lý do gì mà cậu cảm thấy hơi nóng, vô thức đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt đang buộc chặt, nhưng lại vô tình chạm vào tay cô.
Lê Mẫn Nghi ngước mắt lên nhìn anh, một đôi mắt đẹp tỏa ra quầng sáng long lanh pha lẫn một tia nghi hoặc.
Cậu liếm đôi môi thô ráp của mình, có chút xấu hổ không được tự nhiên: "Cà vạt hơi chặt"
Lê Mẫn Nghi cau mày: "Chặt? Vậy tôi đây sẽ giúp anh nới lỏng ra."
Nói xong, cô giúp anh nới lỏng cà vạt, và sau đó dò hỏi: "Thế này có còn chặt không?"
Lục Đình Chiêu lắc đầu: "Không."
Ngay sau đó, cậu thoáng thấy có người bước ra từ biệt thự, chưa kịp phân biệt người đó là ai, cánh tay dài đã duỗi tay ra kéo cô vào trong lồng ngực.
Chỉ một thoáng, cái mùi mát lạnh thuộc về cậu xộc thẳng vào mũi cô, tràn ngập toàn bộ khoang mũi khiến cô không khỏi cảm thấy hơi choáng váng.
Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên bên tại: "Đó là bố của cô à?"
Bố của cô?
Lê Mẫn Nghi khẽ cau mày, ngước mắt lên nhìn theo tầm mắt của anh, quả nhiên không biết từ lúc nào bố của cô đã đi tới, đứng ở cửa nhìn bọn họ bên này.
Vốn là bởi vì bố của cô nên cậu mới ôm cô thôi.
Đáy lòng thoáng xẹt qua một tia mất mát, cô tự cười chính mình, đến tột cùng là cô mong đợi cậu nhiều bao nhiêu?
"Ừ, đó là bố tôi, chúng ta đi qua đi."
Vừa nói, cô vừa lùi khỏi vòng tay cậu, sau đó âu yếm ôm lấy cánh tay cậu, nghiêng người cười với cậu: "Đi thôi."
Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tỏa ra ý cười của cô kia, trái tim cậu bất chợt run lên, trong lòng cậu trào lên một cảm giác khó nói thành lời.
Cậu bị động theo bước chân cô đi về phía trước, đôi mắt sâu thẳm vẫn dừng trên thân thể cô.
"Bố."
Mãi cho đến khi giọng nói giòn tan lễ phép của cô vang lên anh mới hoàn hồn, chớp mắt, chuyển ánh mắt về phía người đàn ông trung niên đang đứng cạnh cửa.
Màn đêm trời thu thường buông sớm, nương theo chút ánh sáng rơi vãi trên đỉnh đầu, thần sắc của Lục Đình Chiêu thản nhiên đối mặt với bố Lê.
Bố Lê tuy đã và tuổi ngũ tuần nhưng dáng người bảo trì rất tốt, thân hình cao thẳng, khuôn mặt tuấn nhã hờ hững, đôi môi mím lại, một đôi mắt sáng suốt lóe lên tia sáng sắc lạnh, thâm trầm.
Nhưng so với ông, trông cậu có vẻ ôn hòa hơn nhiều.
Lục Đình Chiêu cười nhẹ: "Chào chú, cháu là Lục Đình Chiêu, bạn trai của Mẫn Nghi."
Bố Lê nhìn cậu một cái, sau đó thản nhiên quét mắt qua Lê Mẫn Nghi, trầm giọng nói: "Vào đi."
Bố Lê quay người đi vào bên trong.
Lục Đình Chiêu nghiêng người, cười nói: "Bố cô giống như là không thích tôi."
Lê Mẫn Nghi liếc mắt coi thường:
"Đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà anh đã biết ba tôi không thích anh, anh là thần à!"
Lục Đình Chiêu nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Tôi không phải thần thánh, nhưng tôi là một người đàn ông giống như bố cô, có thể nhìn ra đối phương có thích mình hay không.
Rõ ràng là bố cô không thích tôi."
Nhìn những gì anh nói dường như là sự thật.
Lê Mẫn Nghi không thể nhịn được cười: "Đừng lo lắng, bố tôi sẽ không có không thích anh đâu.
Đi thôi, chúng ta nhanh chóng vào đi, nếu không để bố mẹ tôi chờ lâu thì không hay lắm."
Sau đó, cô kéo anh bước vào trong.
“Chờ đã.” Lục Đình Chiêu ngăn cô lại.
“Sao nữa?” Lê Mẫn Nghi quay lại.
Cậu nhướng mày cười rồi kéo tay cô đang ôm cánh tay xuống.
Lê Mẫn Nghi cau mày, nghĩ rằng cậu không thích cô kéo cậu.
Nhưng lại thấy anh nắm tay cô, cười nói: "Đây là mới là người yêu."
Cảm nhận được độ ẩm truyền tới từng lòng bàn tay của cậu, trong nháy mắt trái tim giống như là muốn căng ra, sung huyết, ê ẩm, khỏe môi không tự chủ được nhếch lên.
Cô chớp chớp đôi mắt hơi ướt, sau đó cười rạng rỡ: "Đi, vào thôi."
Cả hai nắm tay nhau bước vào phòng.
“Cậu nói cái gì?” Tống An Nhi đặt cái tách lên bàn, sau đó vội vàng ngồi trên sô pha, kinh ngạc nhìn Đường Nhã Phương đang ngồi đối diện.
Đường Nhã Phương cầm cái chén lên, nuốt nước miếng, chậm rì rì nói: "Tớ nói Mẫn Nghi đưa Đình Chiều về nhà."
“Tại sao?” Trong ấn tượng của Tổng An Nhi, Mẫn Nghi và Đình Chiêu kể từ ngày gặp nhau không hề hợp nhau, mỗi khi gặp thì đều đấu khẩu.
Tại sao họ lại đột nhiên đi gặp bố mẹ mình?
Tốc độ phát triển quá nhanh khiến cô ấy không kịp phản ứng.
Đường Nhã Phương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chú Lê muốn Mẫn Nghi hẹn hò, sau đó Mẫn Nghi vì muốn trốn tránh nên đã tìm người đóng giả bạn trai."
Tống An Nhi cau mày: "Đừng nói với tớ người đó là Đình Chiêu."
Đường Nhã Phương cười cười không nói gì.
“Thật sự là như vậy sao.” Tống An Nhi nhỏ tiếng kinh hô, không thể tin được: “Mẫn Nghi đúng là làm cho người ta không ngờ đến
Đường Nhã Phương đặt lại cái tách trên bàn, gật đầu từ chối cho ý kiến: "Quả nhiên là ngoài sức tưởng tượng"
“Vậy thì vì sao Đình Chiêu kia lại đồng ý?” Tống An Nhi đối với việc này rất buồn bực.
"Nhắm trúng người ta rồi.".