Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

chương 276: 276: bạn gái bị cướp mất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Đường Nhược Sơ vẫn duy trì được sức mạnh của mình, ngồi vững trên ngôi vị quán quân.

"Thế nào? Chịu phục chưa?" Đường Nhược Sơ hơi nâng cằm lên, đắc thắng nhìn Lục Đình Chiêu.

Lục Đình Chiêu nhìn con xúc xắc trong tay với vẻ mặt không thể tin nổi: ‘Cái này quá tà môn rồi, tại sao cậu lại luôn thua?

Sau một vài hiệp, cậu thua, và cậu thậm chí còn chơi tệ hơn những người khác, cậu chưa bao giờ thắng được một hiệp.

Trần Bảo Dương thở dài, đặt tay lên vai cậu, vỗ nhẹ nói: "Anh Tư, cậu hãy nén nổi buồn này đi."

Nói xong, anh ta, Lương Tuấn Anh còn có Lê Thành Xuyên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đều thở phào nhẹ nhõm.

Cứ tưởng họ đã khổ đủ rồi, thua nhiều thắng, ai biết đâu còn có đệm lót, trong cái rủi có cái may.

“Đình Chiêu, nhận thua cuộc đi thôi, chúng ta đi thôi.” Đường Nhược Sơ thấy anh vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng đau buồn của kẻ thua cuộc nên thúc giục.

Lục Đình Chiêu ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt buồn bã và không nói gì.

Anh nắm lấy chai rượu trên bàn, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Sau đó, anh giơ tay lên lau miệng, và ánh mắt anh lướt qua Trần Bảo Dương và từng người một để xem sự hả hệ trong mắt của họ.

Anh nheo mắt và nói: "Anh sẽ có một ngày như vậy thôi."

Nói xong liền đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Trần Bảo Dương vội vàng bắt kịp, làm sao anh ta có thể bỏ lỡ một buổi biểu diễn hay như vậy?

Dù sao Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên tuổi cũng có chút lớn, bọn họ cũng không có loại tâm tư đi theo, nhưng tên Trần Bảo Dương kia khi trở lại nhất định phải ồn ào một trận, đến lúc đó bọn họ sẽ biết sự tình.

“Em dâu, xúc xắc của em có thể cùng Đình Vĩ liều mạng một phen đấy.” Lương Tuấn Anh cười nói.

“Thật sao?” Đường Nhược Sơ quay đầu nhìn Lục Đình Vĩ: “Đình Vĩ, anh chơi rất tốt sao?

Lục Đình Vĩ cười nhạt: "So với bà xã thì kém hơn một chút."

"Bớt khiêm tốn đi.

Em và em dâu ngang tài ngang sức, không ai trong chúng tôi đánh được."

Nói đến đây, Lê Thành Xuyên không khỏi thở dài: "Về sau, chúng ta không bao giờ được cùng vợ chồng cậu chơi lắc xí ngầu nữa, nếu không sẽ mất cả quần lót."

Điều này là quá phóng đại, phải không?

Khóe miệng Đường Nhược Sơ giật giật, sau đó quay đi không chút lưu tình: "Đình Vĩ, chúng ta nên chơi vài ván đi?"

Lục Đình Vĩ hơi nhướng mày: "Được rồi, theo hầu bà xã."

Vừa rồi yên tĩnh nhìn cô và Đình Chiêu và bọn họ lắc xúc xắc, nhìn cô chơi rất vui vẻ như vậy, tưởng rằng cô đã quên mất bản thân mình rồi?

Tuy trong lòng có chút ghen tuông, nhưng nhìn cô cười vui, đơn thuần như vậy, anh lại cảm thấy rất mĩ mãn.

Điều gì quan trọng hơn việc cô hạnh phúc?

Đường Nhược Sơ cầm lấy cốc xúc xắc đặt ở trước mặt anh: "Nào."

Lục Đình Vĩ liếc nhìn chiếc cốc xúc xắc, sau đó nhìn cô chằm chằm, chứa đầy ý vị sâu xa lông mày hơi nhướng lên: "Người thắng cuộc được lợi gì không?"

Lợi ích?! Hóa ra anh còn muốn tăng thêm vật đặt cược!

“Đúng vậy, em dâu, người thắng cuộc này thì có ích lợi gì?” Trong mắt Lê Thành Xuyên có một tia sáng hưng phấn mơ hồ.

Đường Nhược Sơ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đình Vĩ, nếu anh thắng thì anh có thể muốn gì cũng được, đương nhiên phải là những chuyện trong khả năng em làm được.

Về phần em thắng, đến lúc đó thì nói sau."

"Yên tâm, nhất định sẽ trong khả năng của em."

Một nụ cười đầy ẩn ý gợi lên nơi khóe miệng Lục Đình Vĩ, sau đó anh cầm cốc xúc xắc lên lắc.

Đường Nhược Sơ làm theo, lắc vài cái rồi đặt chiếc cốc xúc xắc lên bàn cà phê.

Cô nhìn chằm chằm chiếc cốc xúc xắc do bàn tay của anh cầm vào, đầu óc quay cuồng nhanh chóng, suy nghĩ về cách gọi điểm sau này.

Lương Tuấn Anh nhìn hai người bọn họ: "Người nào nói trước?"

“Ưu tiên bà xã.” Lục Đình Vĩ nói nhẹ.

“Ba hai.” Đường Nhược Sơ lên tiếng trước.

“Bốn ba.” Lục Đình Vĩ rất bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm luôn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm cho người ta cảm giác chắc chắn anh sẽ thắng.

“Năm năm.

Không biết tại sao dưới cái nhìn của anh, lòng của cô có chút bối rối, đầu hoảng hốt, cô không có manh mối, cho nên lúc nói lên hoàn toàn là do cảm giác.

“Mở ra!” m thanh mạnh mẽ vang lên, Lục Đình Vĩ nhấc nắp cốc xúc xắc lên, điểm của năm viên xúc xắc hiện lên rõ ràng.

“Tốt lắm!” Lương Tuấn Anh nhướng mày, sau đó vươn tay giúp đỡ mở cốc xúc xắc của Đường Nhược Sơ.

Ba hai, một năm và một sáu.

Thua.

“Lại đến.” Đường Nhược Sơ dẫn đầu lắc xúc xắc.

Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên nhìn nhau, và cả hai đều lộ ra nụ cười sâu xa.

Họ sợ đứa em này sẽ thua thảm hại

Đường Nhược Sơ không chịu thừa nhận thất bại và lắc xúc xắc với Lục Đình Vĩ, trong khi Lục Đình Chiều bước ra ghế lô và đứng thẳng ở cửa, nhìn xung quanh xem nơi có phụ nữ xuất hiện, để cậu sớm một chút xon việc.

Trần Bảo Dương chống tay lên vai cậu, nhìn xung quanh như cũ, trêu chọc: "Sao? Anh tư, anh muốn há miệng chờ sung sao?"

"Không thì sao? Chạy tới gõ cửa nhà người ta hay sao?" Lục Đình Chiêu tức giận liếc mắt.

Trần Bảo Dương nhướng mày: "Thật ra, có rất ít người đi lại trong những chỗ ghế lô riêng tư cao cấp này."

"Cậu không cần nói nhiều."

Lòng tốt không yên! Ai mà chả biết không biết rằng anh ta đang muốn xem một màn kịch hay.

Lục Đình Chiêu gạt tay anh ta ra và đi dọc theo hành lang hẻo lánh.

Trần Bảo Dương vội vàng theo sau: "Anh tư, cậu đi đâu vậy?"

Vì không có phụ nữ trong ghế lô, vậy thì đi đến quầy bar ở tầng dưới.

Dù sao, người phụ nữ đầu tiên anh ta gặp, rồi tỏ tình với cô ấy, vậy là mọi chuyện đã kết thúc.

Lục Đình Chiêu một tay giữ lan can cầu thang, tay kia cho vào túi quần, từ từ bước xuống từng bước.

Ánh mắt cậu đang rơi xuống sàn nhảy bên dưới, đôi nam nữ uốn éo theo điệu nhạc, lông mày khẽ nhếch, nếu cậu nhìn không lầm thì trong đám đàn ông và phụ nữ đó có một người phụ nữ mặc váy đỏ lửa, có vẻ là “bạn gái” mới của cậu.

Tuy là giả nhưng trên danh nghĩa vẫn là bạn gái.

Một cảm giác khó tả lướt qua trong lòng cậu, và khi một người đàn ông nhân cơ hội đến gần cô ấy và muốn lau dầu cho cô ấy, một ngọn lửa không tên ngay lập tức bốc lên.

Tốc độ ban đầu cực kỳ chậm rồi tăng tốc lên, cậu bước xuống cầu thang vài bước, sau đó nhanh chóng đi về phía hình bóng màu đỏ đặc biệt dễ thấy ở trung tâm sàn nhảy.

Trần Bảo Dương, người đang theo sau cậu, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy áp suất không khí.

Truyện Chữ Hay