Thấy vẻ mặt ba người bọn họ đều cạn lời nhìn chằm chằm mình, Lục Đình Vĩ có phần không tự nhiên mà nhẹ "khự” một tiếng, sau đó nhìn Mộc Lăng, nhíu mày: “Video đã được chưa?”
Ngô Tư Lăng ngày người một lát, sau đó nhanh chóng gõ trên bàn phím mấy lần, quay màn hình về phía bọn họ: “Đây là video giám sát từ tối hôm qua đến đêm.”
Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu vội bước về phía trước, mở mắt thật to nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.
Trong video, vừa bắt đầu rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bọn họ chỉ nghe thấy tiếng “tít tít” của thiết bị giám sát.
Khoảng mấy phút trôi qua, cửa bị đẩy từ bên ngoài, có người bước vào.
Thông qua thân hình và trang phục, Đường Nhã Phương nhận ra người trong video chính là Triệu Thanh Bích.
Chỉ thấy bà ta từ từ bước đến trước giường bệnh,tiếp sau đó, trong video truyền đến tiếng của Triệu Thanh Bích.
“Ông Thành, từ khi tôi ở với ông đến bây giờ cũng đã gần hai mươi năm rồi nhỉ, tôi có thể nói là đã thật lòng thật dạ với ông, cũng cố gắng hết sức chăm sóc tất cả nhà họ Đường, để ông có thể yên tâm bận bịu sự nghiệp của mình.
Nhưng sự thật lòng thật dạ và cố gắng hết sức của tôi, đổi lại chỉ có sự bạc tình của ông.” “Nếu lúc đó ông cho Như Ngọc % cổ phần Đường thị mà ông đã đồng ý, vậy thì cũng sẽ không có những chuyện xảy ra sau này, ông cũng không cần nằm ở đây không thể động đậy đáng thương như thế, trở thành một người thực vật “Dù tôi có làm cái gì, tôi cũng chỉ muốn lấy phần mà tôi và Như Ngọc nên có.
Ông đừng trách tôi, tôi là mẹ của Như Ngọc, tôi muốn giúp con bé quét sạch mọi chướng ngại.
Triệu Thanh Bích trong video nói đến đây, cúi đầu lấy một thứ trong túi ra.
Bởi vì nhìn không rõ lắm, Đường Nhã Phương trực tiếp ấn nút dừng: “Ngô Tư Lăng, phóng to chỗ này ra.
Cô chỉ vị trí tay của Triệu Thanh Bích trong video, ra lệnh.
Ngô Tư Lăng ấn chuột mấy lần, vị trí mà cô đã chỉ trong nháy mắt được phóng to gấp mấy lần, nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.” “Wow, anh, anh mua camera này ở đâu thế, ngoại trừ hình ảnh và âm thanh đều rất rõ ra, mà hình ảnhsau khi phóng to lại có thể rõ như thế nữa." Lục Đình Chiêu không nhịn được kinh ngạc nói một câu.
“Tôi mua đấy.” Ngô Tư Lăng rất kiêu ngạo lên tiếng.
Lục Đình Chiêu lạnh lùng liếc anh một cái: "Rất đắc ý kiêu ngạo phải không?” “..” Ngô Tư Lăng cảm thấy mình vẫn nên bớt nói lại thì hơn.
“Là dao cắt.” Đường Nhã Phương chỉ tay của Triệu Thanh Bích trong màn hình nói: “Bà ta dùng con dao này để cắt đứt ống thở của ba em.
Bằng chứng xác thực, bây giờ chỉ còn lại đối mặt và chất vấn Triệu Thanh Bích.
Video tiếp tục chạy, sau khi Triệu Thanh Bích cắt đứt ống thở lại đứng dậy một lúc rồi mới quay người vội vàng rời đi.
Sau khi bà ta rời đi không lâu, có một y tá bước vào, có lẽ là y tá trực ban, chỉ thấy cô ấy bước lại gần giường bệnh, vừa phát hiện nhịp tim trên thiết bị giám sát không đúng đã chạy ra ngoài ngay lập tức.
Chuyện xảy ra sau đó giống như những gì y tá trưởng đã nói với bọn họ.
“Chị dâu, em đưa chị về nhà họ Đường tìm Triệu Thanh Bích tính sổ.” Lục Đình Chiêu xung phong nhận việc nói.
“Ngô Tư Lăng, video này có thể gửi đến điện thoại không?" Đường Nhã Phương hỏi.
“Có thể, tôi gửi đến điện thoại của cô.Đường Nhã Phương “Ừ” một tiếng, đưa điện thoại qua, sau đó quay đầu nói với Lục Đình Chiêu: “Đình Chiêu, em đi đến nhà họ Đường với chị.
Lục Đình Chiêu gật đầu: “Vâng.
“Cần anh đi với em không?” Lục Đình Vĩ mở miệng hỏi.
“Không cần đầu.” Đường Nhã Phương lắc đầu: “Sao át chủ bài có thể lộ ra nhanh thế được.”
Lục Đình Vĩ cười, tôn trọng ý của cô, không nói gì thêm.
Sau khi chuyển video đến điện thoại, Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu lái xe về hướng nhà họ
Đường.
Vừa đến biệt thự nhà họ Đường, Đường Nhã Phương xuống xe, lúc bước đến sân nhà, trong lòng lại có phần nghi ngờ, lúc trước giờ này không phải bác Triệu đang cắt cây làm hoa ở sân nhà sao? Sao hôm nay lại không thấy đâu?
Cô trực tiếp mở cửa lớn, bước vào với Lục Đình Chiêu, người dọn vệ sinh vừa thấy bọn họ lập tức trách mắng: “Mấy người là ai? Sao có thể tùy tiện vào nhà người khác như thế?”
Khuôn mặt lạ lẫm của người dọn vệ sinh khiến Đường Nhã Phương hơi chau mày, xem ra Triệu Thanh Bích đã thay hết người làm trong nhà, thực sự coi mình là chủ nhân nhà họ Đường à.
Ánh mắt sắc bén của Đường Nhã Phương liếc nhìn người làm đó, nghiêm giọng nói: “Tôi là cô lớn nhà họ Đường, Đường Nhã Phương.Cả người cô đều tỏa ra khí chất khiếp người, người làm rõ ràng ngây ra, sau đó giọng nói hơi không vui: “Cô lớn nhà họ Đường là cô Như Ngọc, sao có thể là cô được?” “Nếu mấy người còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Người làm đi về hướng điện thoại, làm bộ như muốn cầm lấy điện thoại.
Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu nhìn nhau một cái, người phía sau bước lên, trực tiếp rút dây điện thoại.
Người làm trừng lớn mắt nhìn Lục Đình Chiêu: “Anh, anh, anh.
"
Rõ ràng là bị hành động của cậu ấy dọa sợ, người làm không nói nổi một câu nào.
“Triệu Thanh Bích đâu?” Lục Đình Chiêu lạnh lùng hỏi.
Đối mặt với hơi thở khiếp người của cậu, người làm hoàn toàn mất hết khí thế ban đầu, vội trả lời: “Bà chủ còn đang ngủ.” “Đi gọi bà ta dậy
Lục Đình Chiều nói xong, phát hiện cô ta vẫn còn đứng tại chỗ, nghiêm giọng nói: "Còn không mau đi gọi.”
Người làm bị dọa vội vàng hoảng sợ chạy lên lầu.
Thấy thế, Đường Nhã Phương không nhịn được cười lên: “Đình Chiêu, em như thế này có hơi quá không?" “Quá lắm sao?” Lục Đình Chiêu nhướng mày: “Đối phó với người như thế này thì phải có thái độ như thế,không quá chút nào.”
Tiếp theo cậu ném dây điện thoại đi, sau đó vẫy tay với Đường Nhã Phương: "Chị dâu, chị qua đây ngồi, nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa đánh boss lớn siêu cấp.
"Boss lớn siêu cấp? Em gọi nhầm rồi, Triệu Thanh
Bích bà ta chỉ là boss nhỏ thôi." Đường Nhã Phương vừa nói vừa bước đến ngồi xuống.
Cô ngắm nhìn xung quanh, ngôi nhà này từ khi cô kết hôn với Lục Đình Vĩ dường như chưa quay về, lần này nhìn lại có cảm giác không biết tên như đã trải qua mấy đời.
Đột nhiên con người cô co lại, đứng dậy lao tới những bức tranh trang trí trên trường, mở to mắt tìm kiếm trong mười mấy bức tranh đó.
Lục Đình Chiêu thấy thế cũng lại gần, ân cần hỏi: “Chị dâu, sao thế?”
Vẻ mặt Đường Nhã Phương hoảng hốt gấp gáp, miệng lẩm bẩm: "Không thấy nữa, thật sự không thấy nữa.”
Không hợp lý!
Lục Đình Chiêu vội vàng giơ tay nắm vai cô: "Chị dâu, bình nh trước đã, nói cho em biết rốt cuộc là không thấy cái gì?”
Mười mấy bức tranh treo trên một bức tường, chỉ không thấy bức tranh quan trọng nhất đó.
Trái tim Đường Nhã Phương trong nháy mắt chìm trong hoảng hốt, nghe thấy câu hỏi quan tâm của Đình Chiêu, cô quay đầu.
“Tranh mẹ chị vẽ không thấy.