Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

chương 185: 185: trong chốc lát không chết được

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Video xuất hiện hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch bước tiếp theo của Tô Á Mai, vả lại tai họa cứ liên tục ập đến.

Lương Phi Mạc đã trở về.

Anh ta vừa về đã lập tức mở họp báo, thái độ mạnh mẽ vang dội làm cho Tô Á Mai không có bất kỳ lực chống đỡ nào.

"Tôi thân là Tổng giám đốc công ty giải trí Thời Đại, sự kiện lần này đã tạo thành ảnh hưởng to lớn, tôi cảm thấy có lỗi sâu sắc."

Lương Phi Mạc vừa lên đài đã nói lời xin lỗi trước, sau đó đột nhiên anh ta thay đổi lời nói: "Đường Nhã Phương là một trong những phóng viên ưu tú nhất của Thời Đại, lần này cô ấy bị tổn thương như vậy, chúng tôi sẽ dùng pháp luật trả lại trong sạch cho cô ấy.

Hơn nữa công ty cũng đã phái người thu g những bình luận phỉ báng cô ấy trên mạng, nếu không xóa đi sẽ bị khởi tố "

Lời này vừa nói ra làm hiện trường xôn xao cả lên, các phóng viên hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thái độ của công ty Thời Đại lại có thay đổi lớn như thế.

Trước kia, lúc Thời Đại đăng bài thanh minh, nội dung trên đó đã thừa nhận hành vi mà Đường Nhã Phương gây ra

Nếu như nói liên quan đến video, Thời Đại mới thay đổi thái độ, thế thì cũng không phải là không thể được.

Lương Phi Mạc nhìn các phóng viên xung quanh đang châu đầu ghé tại mới nói tiếp: "Tôi muốn tuyên bố hai chuyện tại đây." Dưới đài đang ầm ỹ lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều vểnh tại chờ đợi anh ta phát biểu.

"Thứ nhất.

" Lương Phi Mạc giơ lên một ngón tay, giọng nói đầy mạnh mẽ: "Thời Đại sẽ hủy bỏ quan hệ hợp tác với Tô Á Mai, kể từ hôm nay cô ta không còn là Tổng giám đốc của Thời Đại nữa."

Các phóng viên lại xôn xao một trận, sau đó anh ta giơ lên hai ngón tay: "Thứ hai, Thời Đại cũng sẽ hủy bỏ hợp đồng với Chu Như Ngọc, kể từ hôm nay cô ta cũng không còn là nghệ sĩ của Thời Đại." "Được rồi, họp báo hôm nay đến đây kết thúc.

Lương Phi Mạc đứng lên, anh ta cài nốt nút áo trên tây trang rồi ngẩng đầu bước đi.

Phóng viên dưới đài thấy thế cũng rối rít đứng lên chạy đến chỗ anh ta, bọn họ còn muốn phỏng vấn.

Nhưng đảm phóng viên bị người bên cạnh Lương Phi Mạc cản lại, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của anh ta biến mất trong tầm mắt.

Lương Phi Mạc đi khỏi hiện trường họp báo đã gặp phải Tô Á Mai.

Người nọ lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm: "Tổng giám đốc Phi Mạc, anh có ý gì đây?" Lương Phi Mạc liếc cô ta một cái rồi cười lạnh nói: "Tôi có ý gì hả? Cô nghe không hiểu sao?"

Tô Á Mai xùy cười một tiếng, giọng đầy đùa cợt nói: "Tổng giám đốc Phi Mạc, quả thật tôi đã hiểu, anh vì Đường Nhã Phương mà vứt bỏ tôi, có đúng không?" "Nếu cô đã hiểu, còn hỏi tôi làm gì." Lương Phi Mạc phủi phủi trên người, vòng qua người cô ta tiếp tục đi thẳng.

Bàn tay để xuôi bên người cô ta nắm chặt, móng tay đâm thật sâu lâm vào lòng bàn tay nhưng cô ta cũng không cảm thấy đau chút nào.

Cô ta căm hận cắn răng, quay đầu nhìn bóng dáng Lương Phi Mạc rời đi, ánh mắt cô ta trở nên nham hiểm độc ác đến đáng sợ.

Lương Phi Mạc, Đường Nhã Phương, đừng đắc ý quá sớm, tôi sẽ khiến các người phải khóc.

"Thật không nghĩ đến cậu ta cũng có vẻ mặt quyết đoán như vậy."

Xem hết cuộc họp báo, Đường Nhã Phương không nhịn được cảm khái một câu.

Trong mắt của cô, anh ta là một người chơi bời, nhưng hài hước đáng yêu, lại không nghĩ rằng đến lúc gặp chuyện lại tương đối quyết đoán như vậy.

"Đó là đương nhiên, hãy nhìn xem anh ta lớn lên ở gia đình thế nào."

Lục Đình Chiêu có cảm giác tự hào.

"Đâu phải đang khen cậu, cậu đắc ý làm gì?" Lê Mẫn Nghi tức giận trợn mắt nhìn cậu ấy.

"Lê Mẫn Nghi, có phải ngày nào chị không gây chuyện với tôi thì chị sẽ bị khó chịu không?" Ánh mắt trong trẻo của Lục Đình Chiêu nhìn cô ấy, trong mắt nổi lên một chút hứng thú.

Trong lòng Lê Mẫn Nghi nhói lên, cô ấy vội vàng phản bác: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi rất lười gây chuyện với cậu." Nói xong, hai tay cô ấy khoanh trước ngực, quay đầu qua không nhìn cậu ấy nữa.

Lục Đình Chiêu nhưởng mày nói với Đường Nhã Phương: "Chị dâu, lần này Tô Á Mai đã rời khỏi Thời Đại, chị cũng sẽ không bị quấy rối nữa.

Đường Nhã Phương cũng không đồng ý với cách nói của cậu ấy: "Dù cô ta có rời khỏi Thời Đại, nhưng chỉ cần cô ta muốn đối phó tôi thì vẫn sẽ tìm kiếm cách đối phó tôi.

Vả lại hiện tại thù mới hận cũ tăng thêm, khẳng định cô ta và Chu Như Ngọc hận tôi muốn chết" "Vậy...!anh trai, chúng ta dứt khoát giải quyết toàn bộ, tránh khỏi chưởng mắt.

Lục Đình Chiêu muốn làm một cách sảng khoái tránh để chị dâu bị thiết kế hãm hại nhiều lần làm bọn họ lo lắng đề phòng.

Lục Đình Vỹ không trả lời cậu ấy mà quay đầu nhìn Đường Nhã Phương dịu dàng hỏi: "Nhã Phương, em cảm thấy thế nào?"

Mặc dù anh và Đình Chiều nghĩ giống nhau, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của cô.

"Đương nhiên giải quyết một lần sẽ bớt việc, nhưng lợi cho bọn họ quá rồi."

Đường Nhã Phương vẫn chưa trả lời, Lê Mẫn Nghi đã nói cách nhìn của bản thân ra trước.

Đường Nhã Phương suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Em đồng ý với Mẫn Nghi, từ từ mà làm, không vội "Anh nghe lời em." Lục Đình Vỹ đưa tay tóc cô một cách cưng chiều.

Đường Nhã Phương trả lại anh một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh."

Lục Đình Vỹ cũng cười, sau đó nói với Lục Đình Chiều: "Tô Á Mai rời đi, Thời Đại không còn Tổng giám đốc, em lên đó trước để thuận tiện chăm sóc chị dâu em.

"Ừm, được." Lục Đình Chiêu đồng ý rất kiên quyết.

Đột nhiên Lương Phi Mạc đến đánh cho nhà họ Vi trở tay không kịp, trong lòng rối loạn.

"Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?" Vi Minh Trạch vỗ thật mạnh lên bàn, ông ta tức giận đến trợn tròn mắt, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

"Chuyện phát triển đến nước này cũng là chuyện cháu không nghĩ tới."

Đối mặt với lửa giận của Vi Minh Trạch, Tô Á Mai vẫn bình tĩnh không một chút bối rối.

"Không nghĩ tới à?" Vi Minh Trạch tức giận cười lên: "Không phải cháu rất giỏi sao? Sao một Đường Nhã Phương lại chỉnh cháu đến rối tinh rối mù rồi?" "Dượng, lời này của dượng hơi quá đáng rồi." Tô Á Mai không chút khách sáo trừng mắt nhìn ông ta: "Coi như cháu có giỏi hơn nữa thì cháu cũng chỉ là một người bình thường, rất nhiều chuyện cháu không thể nào đoán trước được.

Ví dụ như lần này, rõ ràng đã bức Đường Nhã Phương đến đường cùng, nhưng làm sao biết lại đột nhiên có một video xuất hiện?" "Cháu..." Vi Minh Trạch run run chỉ tay vào cô ta, thật sự tức giận không nhẹ.

Hoàng Hà Liên ở bên cạnh thấy thế thì bước tới vỗ nhà nhẹ vuốt lưng cho ông ta: "Ông Trạch, ông cũng đừng tức giận như thế.

Nó nói đúng, rất nhiều chuyện vốn không thể nào đoán trước được.

Chúng ta muốn trách hắn phải trách

Chu Như Ngọc.

Nếu không phải ngay cả chút chuyện này mà cô ta cũng làm không xong, tại sao có thể có nhiều chuyện như vậy?" "Cô ta sao rồi?" Cảm xúc thoảng hòa hoãn lại, Ví Minh

Trạch mở miệng hỏi.

Hoàng Hà Liên khẽ hừ một tiếng, bà ta dùng giọng điệu xem thường nói: "Còn có thể thế nào? Trong chốc lát không thể chết được."

Vĩ Minh Trạch cảnh cáo trừng bà ta một cái: "Nếu cô ta trở về, nhớ kỹ giọng điệu nói chuyện của bà, bà phải nhớ cô ta từng nói không bao lâu nữa Đường Thị sẽ là của cô ta." "Tôi biết rồi." Hoàng Hà Liên tức giận đáp.

Lúc trước là vì đứa bé, cộng với hai mươi phần trăm cổ phần Đường Thị, cho nên bọn họ mới miễn cưỡng chấp nhận Chu Như Ngọc.

Hiện tại đứa trẻ đã mất, nhưng còn Đường Thị, vì thế tạm thời thái độ của bọn họ vẫn chưa thay đổi.

Chờ Vịnh Phong hoàn toàn quản lý Đường Thị rồi vứt bỏ Chu Như Ngọc đi, như thế thì Đường thị sẽ hoàn toàn thuộc về nhà họ Vi rồi..

Truyện Chữ Hay