Sáng hôm sau, Vô Danh bất ngờ khi biết người dẫn hắn đi Phế thành, lại là Lục Mỹ Dung. Cô nàng này cũng không cho hắn thời gian tạm biệt ai, đã đi trước dẫn đường. Chỉ còn cách vội đi theo, mà không biết rằng nữ nhân trước mặt không thích Tiểu Nguyệt nói chuyện cùng hắn nên mới như vậy.
Nàng từ nhỏ đã bị những đứa trẻ khác chế nhạo, trêu chọc vì thân hình quá cao của mình. Từ đó sinh ra tính cách thích những thứ nhỏ bé dễ thương như bây giờ. Hai người cứ im lặng, một trước, một sau mà bay đi. Mấy ngày sau, bỗng dưng Lục Mỹ Dung ra hiệu dừng lại, không phải nghỉ ngơi mà lấy ra một miếng ngọc áp lên trán như nhận tin tức nào đó.
Chỉ một lát, Vô Danh chẳng hiểu ra sao khi thấy nữ nhân này bỗng lao về phía hắn sau đó tức giận, quát hỏi:
- Đồng bọn của ngươi làm?
- Sao? Ta không hiểu ngươi nói gì?
- Còn giả bộ, đồng bọn của ngươi đã bắt Tiểu Nguyệt đi. Thả con bé ra, nếu không ta...
- Khoan đã! Ta từ hạ giới phi thăng lên lấy đâu ra đồng bọn. Tiểu Nguyệt làm sao? Bị bắt cóc? Xem kĩ lại tin tức coi.
Lục Mỹ Dung đang một tay kéo cổ áo hắn, một tay lấy miếng ngọc ra đọc kỹ lại. Hai người hiện tại gần sát nhau, hương thơm của trinh nữ, hơi thở từ nàng truyền ra khiến Vô Danh có phản ứng. Chết tiệt! Không còn kỹ năng vô tình nữa, kiềm chế ngày càng kém. Hắn nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp gần ngay gang tấc, thấy nàng có chút nhăn nhó. Biết là chuyện này không phải do mình liền nói:
- Không phải ta. Đúng không?
- Ngươi... Xú nam nhân, ai cho ngươi gần ta. Tránh ra.
Vô Danh bị nàng đẩy ra, Mỹ Dung có chút ngượng, mặt hơi hồng quay đi. Nữ nhân không thể nói lý! Rõ ràng là cô ta lao tới, kéo cổ áo hắn... Mà thôi. Hơi đâu mà tranh cãi với nữ nhân. Vô Danh chỉnh lại áo liền hỏi:
- Tiểu Nguyệt bị bắt thế nào? Lục lão tu vi Thượng Tiên ở đó sao có thể... Chẳng lẽ là kim tiên làm?
- Cái này... Ông nội nói Tiểu Nguyệt đột nhiên biến mất mà không có dấu vết gì.
Vô Danh nhíu mày, chẳng lẽ lại là kẻ thần bí bắt các nữ nhân của hắn. Không phải là không thể? Như Tuyết Vi với Tôn Diệu đâu có nói chuyện với hắn mấy vẫn bị kéo cả vào. Mẹ nó chứ! Hắn mà biết là tên khốn nào thì... Lục Mỹ Dung thấy hắn trầm tư như nghĩ tới điều gì
- Chẳng lẽ ngươi biết là ai làm?
- Không biết. Nhưng chỉ cần nữ nhân có quan hệ với ta là sẽ bị bắt đi. Cô tránh xa ta ra thì tốt hơn.
- Tại sao ta phải nghe ngươi?
- Không sợ bị bắt đi sao?
- Càng tốt, có thể tìm Tiểu Nguyệt, bảo vệ con bé.
Khâm phục! Chẳng lẽ bị bắt cóc, rồi đem ra bán hay làm nhục gì đó không quan tâm. Với lại chắc gì kẻ bắt cóc cho nàng gặp Tiểu Nguyệt. Vô Danh nhức đầu, cũng chẳng thèm để ý nữa mà kêu nàng dẫn đường đi Phế Thành.
Sau đó, hắn phải chịu khổ rồi. Lục Mỹ Dung rất muốn bị bắt đi, không bay đằng xa nữa mà chỉ cách hắn có mét. Nhìn cái dáng chữ S, mông lớn nhô cao lúc ẩn lúc hiện sau tà áo phấp phới kia như đang thách thức hắn hóa sói nhào lên vậy. Nữ nhân này giống như không phát hiện ra, mà còn liên tục nói đủ thứ chuyện tào lao cho hắn nghe.
Quá phiền phức, chẳng lẽ phải đè cô nàng này xuống, chinh phục đến mức nghe lời mới được. Vô Danh còn cần người dẫn đường, nên đành phải chịu đựng. Ngay khi nhẫn nại bị mài mòn gần hết, hai người đã tới nơi cần đến. Lục Mỹ Dung còn quay lại trách
- Ngươi lừa ta. Có chuyện gì xảy ra đâu.
Chẳng lẽ phải chơi cô mới là có chuyện, hắn mặc cho nữ nhân này bám theo. Vô Danh bắt đầu đi vào Phế Thành, mọi kiến trúc đều đổ nát, gạch vỡ ngói vụn khắp nơi. Tường xiêu vẹo như sập xuống bất cứ lúc nào. Chỉ là không có bụi, một vài lần '' Thanh Phong thuật '' đơn giản là điều mà các tiên nhân tới nơi này đều làm. Có lẽ là để tỏ lòng biết ơn với tiền bối vì để lại tiên bia cho đời sau.
Vô Danh đi vào trung tâm Phế Thành thì thấy một tấm bia dựng ở đó. Đây là thứ hắn cần, giống như các tiên nhân khác xung quanh. Hắn đi tới ngồi xếp bằng trước bia, ngưng thần quan sát tìm hiểu. Không có như tưởng tượng có thể gia tăng lĩnh ngộ, cái mà hắn cảm nhận được là hình ảnh một cái tháp. Nhưng mà không hiểu sao cho hắn cảm giác rất quen, như từng thấy ở đâu rồi.
Lục Mỹ Dung thấy hắn nhập định mà mất hứng, cũng không rời đi mà ngồi cạnh. Dù cho lời tên này là nói dối, đó cũng là một tia hy vọng không thể bỏ qua. Nàng yêu thích Tiểu Nguyệt từ bé, lúc anh trai và chị dâu bị bắt, càng thương con bé hơn. Cho nên phải tìm bằng được, cho dù là tự lừa dối mình. Tu vi nàng mới là Tiên Nhân bậc sáu, ông nội Thượng Tiên còn không tìm được dấu vết thì nàng có thể làm gì.
Lục Mỹ Dung không biết dáng người nàng có sức hút rất lớn với một tiên nhân cách không xa. Có lẽ mãi nghĩ về Tiểu Nguyệt mà không nhận ra có người nhìn mà nước miếng sắp rơi xuống đất. Kẻ này cũng bí mật ra hiệu cho ai đó, về sau Phế Thành này chỉ còn người. Không hề thấy bất kỳ tiên nhân nào khác.