Chương : Mai Phục Bên Ngoài
Tôn Hàn Y thấy Trịnh Sở nói không sai, cô ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi nói: “Anh Trịnh, cái này cũng có thể biết”.
Trịnh Sở nghe thấy lời của Tôn Hàn Y, anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh có thân phận gì chứ, chuyện này có thể làm khó được anh sao?
Trịnh Sở cười ha ha nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi”.
Mặc dù tượng gỗ này có thể làm cho người sử dụng kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm, nhưng cũng chỉ là pháp khí nho nhỏ.
Loại pháp khí này Trịnh Sở muốn chế tạo cũng có thể chế tạo được cả đống một cách dễ dàng.
Anh cũng không có nhiều hứng thú như vậy, anh ngồi trong phòng làm việc nói chuyện với Tôn Hàn Y một lúc.
Tôn Hàn Y thấy Trịnh Sở phải đi, cô ta mở miệng nhẹ giọng giữ lại: “Anh Trịnh, hôm nay cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, nếu không ngại thì ở đây cùng ăn tối nhé?”
Trịnh Sở lắc đầu từ chối nói: “Không cần”.
Anh nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở từ chối lời mời của Tôn Hàn Y, nội tâm ông ta khỏi phải nói rất kinh hãi.
Phải biết rằng Tôn Hàn Y chính là cháu gái của người sáng lập trung tâm mua sắm Phú Vinh, nắm trong tay một khối lượng lớn tiền và quyền thế.
Rất nhiều người muốn dự bữa tối với Tôn Hàn Y, hoặc là kết thành bạn tốt với cô ta.
Nhưng Trịnh Sở không coi Tôn Hàn Y ra gì, cứ thế mà đi.
Quả thực Tạ Bá Ngọc không hiểu nổi suy nghĩ của Trịnh Sở, ông ta cũng chào tạm biệt Tôn Hàn Y một tiếng rồi cùng Trịnh Sở rời đi.
Tôn Hàn Y nhìn bóng lưng Trịnh Sở rời đi, cô ta dần khôi phục lý trí, không còn kích động như lúc trước, trong lòng tự nhẩm: “Không ngờ thành phố Giang Nam nho nhỏ lại có một chàng thanh niên có năng lực như vậy”.
“Chỉ là có hơi đáng tiếc, dù năng lực tốt nhưng không có võ lực thì thật uổng phí”.
Tôn Hàn Y từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy qua Trịnh Sở ra tay, cho nên vẫn xem anh là một người bình thường.
Là một người bình thường cao ngạo.
Sau khi Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc rời khỏi phòng làm việc của Tôn Hàn Y.
Tạ Bá Ngọc vừa đi vừa nói với Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, thế lực của Tôn Hàn Y rất mạnh, cậu từ chối lời mời của cô ta như vậy không tốt lắm đâu”.
Giọng Trịnh Sở bình thản, không hề quan trọng về thế lực của Tôn Hàn Y: “Thế lực mạnh thì sao, có thể mạnh bằng tôi không?”
Anh cho rằng thực lực của mình đủ mạnh, cho dù thế lực của đối phương có trải rộng khắp Hoa Hạ cũng không liên quan, một người cũng có thể diệt.
Huống chi thế lực của đối phương vẫn chưa đạt đến trình độ đó.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Tạ Bá Ngọc liền thay đổi sang ý khác.
Tạ Bá Ngọc cho rằng thực lực sau lưng Trịnh Sở mạnh hơn Tôn Hàn Y, cho nên mới không coi cô ta ra gì.
Lúc Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đi đến cửa thang máy, hai người nhìn thấy Mã Thiên Bồi chậm rãi đi ra từ phòng đấu giá.
Tiền mua bán tỳ hưu giả cổ lúc trước đương nhiên phải chờ sau khi không còn người để phân chia với người trong buổi đấu giá.
Mã Thiên Bồi đi ra khỏi phòng đấu giá, nhìn thấy Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc, trên mặt ông ta mang theo nụ cười nói: “Cậu Trịnh quả nhiên lợi hại, hai món tỳ hưu ngọc kia chế tác vô cùng sống động, kết quả lại bị cậu nhìn ra, thật sự khiến tôi chịu lép vế”.
Trịnh Sở cười ha ha nói: “Tư cách và kinh nghiệm của ông còn kém, không nhìn ra cũng bình thường thôi”.
Anh sống ở thế giớ tu tiên ba ngàn năm, có đồ gì mà chưa từng thấy qua đâu.
Liếc mắt một cái có thể biết được món đồ này là thật hay giả.
Mã Thiên Bồi nghe thấy lời của Trịnh Sở, trong lòng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ông ta cho rằng tên nhãi Trịnh Sở này quá ngông cuồng, nể mặt chút đã đắc ý.
“Cậu Trịnh nói đúng, sau này phải học tập nhiều hơn nữa, tranh thủ để tư cách và kinh nghiệm của mình đuổi kịp được cậu”.
Lúc này, thang máy mở ra.
Trịnh Sở không quan tâm lời của Mã Thiên Bồi, anh cùng Tạ Bá Ngọc đi vào trong thang máy.
Anh nhìn ra được Mã Thiên Bồi mưu kế bất chính, nói quá nhiều với ông ta cũng phí công.
Mã Thiên Bồi mang theo nụ cười nhạt, ông ta sải bước đi về phía thang máy.
Ông ta muốn đích thân nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc.
Đến khi Mã Thiên Bồi bước vào thang máy, mặt tươi cười nhìn Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc, trong đầu ông ta bắt đầu tưởng tượng lát nữa Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc sẽ chết như thế nào.
Trịnh Sở nhìn thấy ánh mắt thô bỉ của Mã Thiên Bồi, khóe miệng anh cười nhạt, cũng không thèm để ý.
Ở trong mắt anh, Mã Thiên Bồi chẳng bằng một con kiến hôi, muốn giết chết cũng dễ như trở bàn tay.
Thang máy nhanh chóng đi xuống tầng một.
Ba người Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc, Mã Thiên Bồi cùng đi ra khỏi thang máy.
Tạ Bá Ngọc nhìn thấy đại sảnh tầng một trung tâm mua sắm Phú Vinh, với thủ đoạn của tông sư cảnh giới hóa huyền, ông ta cảm nhận rõ có mười mấy người đang quan sát trong bóng tối.
Ông ta nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Cậu Trịnh, có người mai phục bên ngoài, người đến thực lực không địch lại được, đều là cảnh giới minh kình”.
“Tôi biết”, Trình Sở giọng bình thản, anh đi ra ngoài đại sảnh, coi như không biết chuyện có người mai phục bên ngoài.
Mã Thiên Bồi nhìn Trịnh Sở tuổi còn trẻ, vậy mà khẩu khí lại thật điên cuồng, biết rõ có người rồi mà vẫn dám ra ngoài.
Ông ta cười ha ha sải bước đi ra ngoài đại sảnh, chuẩn bị nhìn Trịnh Sở bị cao thủ người đàn ông đeo kính gọi tới giải quyết như thế nào.
Tạ Bá Ngọc nhìn thấy thái độ thờ ơ của Trịnh Sở, ông ta lập tức theo ra khỏi đại sảnh, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bên ngoài trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Ba người Vương Nhất Pháp, Lâm Đức Vượng, Hứa Hàn Băng ngồi trên chiếc Porsche màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Vào lúc bọn họ sắp không kiên nhẫn chờ được nữa, cuối cùng đã thấy bóng dáng Trịnh Sở từ bên trong đại sảnh đi ra.
Lâm Đức Vượng nhìn Vương Nhất Pháp, vẻ mặt kích động nói: “Anh Vương, Trịnh Sở với lão già kia ra rồi”.
Vương Nhất Pháp ngồi trên xe, trong tay chơi chiếc bút lông hồng ngọc, gã cười ha ha rồi cầm điện thoại di động lên bấm số, thông báo cho các võ giả minh kình mai phục khắp nơi chuẩn bị sẵn sàng giết chết Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc ở ngay ngoài trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Vương Nhất Pháp đặt bút lông sang một bên, lấy từ trong túi quần ra một khẩu súng lục đen nhánh, gã cười ha ha nói: “Trịnh Sở ơi là Trịnh Sở, hôm nay dù thế nào anh cũng phải chết”.
Gã không tin thủ đoạn của Trịnh Sở có thể phản trời, đạn bắn mà không chết.
Hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng cũng lấy ra một khẩu súng lục đen từ trong túi quần..
Chương : “Vương Nhất Pháp, Cậu Thật To Gan, Dám Bắn Lén Tôi”
Ba cây súng này là Vương Nhất Pháp mua được nhờ mối quan hệ đặc thù, người bình thường căn bản không mua được.
Hôm nay Vương Nhất Pháp phân phát súng cho Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng, để bọn họ cùng bắn chết Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc.
Chỉ cần làm chuyện này ổn thỏa, không cần về cuộc sống sau này.
Nếu làm không tốt, hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng chính là người chịu tội thay.
Trịnh Sở mới vừa ra khỏi đại sảnh mấy bước, lập tức có mười mấy tên võ giả cảnh giới minh kình và một võ giả cảnh giới minh kình sơ kỳ từ chỗ mai phục xông ra, phóng về phía Trịnh Sở.
Động tác của bọn họ cực nhanh, trong nháy mắt hiện thân, thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất, tư thế muốn một chiêu giết chết Trịnh Sở rồi nhanh chóng trốn đi.
Nếu không để cho người của trung tâm thương mại Phú Vinh biết được, bọn họ cũng không thoải mái gì.
Trịnh Sở nhìn thấy mấy món vũ khí dao phay, dao găm, gậy răng sói trong tay những người này, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như nước, không coi đám võ giả cặn bã này ra gì.
Vào lúc những người này cầm theo vũ khí giết về phía Trịnh Sở.
Tạ Bá Ngọc giống như một cơn gió xuất hiện trước mắt Trịnh Sở, sắc mặt ông ta nghiêm túc nói: “Cậu Trịnh, để tôi giải quyết những người này”.
Lời ông ta vừa dứt, tay phải hất ra, một võ giả minh kình gần Trịnh Sở nhất bị đánh bay ngược ra xa, răng trong miệng lẫn toàn máu tươi, phun ra toàn bộ.
Võ giả còn lại thấy vậy cũng không có dấu hiệu lùi bước, mà trực tiếp phát động thế tấn công mãnh liệt về phía Tạ Bá Ngọc.
Trong nháy mắt, tiếng ùng ùng không ngừng vang lên bên tai, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có võ giả miệng đầy máu tươi ngã xuống đất.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả một vùng.
Lâm Đức Vượng nhìn thấy cảnh này, gã cau mày nói: “Anh Vương, lão già này thực lực rất mạnh đó, cao thủ võ giả chúng ta nhiều như vậy mà vẫn không có cách nào giải quyết ông ta”.
“Không ngờ tên nhãi Trịnh Sở lại có lão già kia bảo vệ, chẳng trách lúc trước lại phách lối như vậy”, ánh mắt Hứa Hàn Băng mang theo hơi lạnh, súng lục màu đen trong tay nhắm về phía đầu Trịnh Sở, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tới đầu anh.
Ánh mắt Vương Nhất Pháp đầy nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa xe, một võ giả minh kình lại bị đánh đến mức miệng phun máu tươi, xương gãy lìa, ngã xuống đất không ngừng kêu rên.
Trong lòng gã quả thực không hiểu, rốt cuộc Trịnh Sở có chỗ nào khác thường mà lại có thể khiến Tạ Bá Ngọc che chở hắn như vậy.
Chẳng lẽ Tạ Bá Ngọc không biết cục diện bây giờ chỉ có dựa vào nhà họ Chu mới là hoàn mỹ nhất?
Hay là Tạ Bá Ngọc cho rằng có nhà họ Tạ của Thanh Châu ở đây, cho nên không sợ nhà họ Chu và Trần đại sư?
Vương Nhất Pháp nhìn số chiêu và tư thế Tạ Bá Ngọc ra tay, gã cười lạnh nói: “Đáng tiếc, hôm nay nơi này chính chỗ chết của hai người, để xem có ai đi bẩm báo nhà họ Tạ ở Thanh Châu không”.
“Huống chi ngày trước ông còn bị Trần đại sư đánh trọng thương, đến nay vết thương còn chưa khỏi, tôi cũng không tin ông có thể sống sót dưới đạn của tôi”.
Vương Nhất Pháp biết Tạ Bá Ngọc năm xưa bị thương nặng, lúc đấu võ lại bị Trần Hổ đánh sống dở chết dở.
Tạ Bá Ngọc hôm nay thực lực suy yếu, nhìn ông ta đánh võ giả minh kình tốn sức như vậy liền có thể đưa ra kết luận.
Vương Nhất Pháp nhìn Lâm Đức Vượng, giọng lạnh lùng nói: “Nổ súng, giết lão già kia”.
“Hả”, Lâm Đức Vượng nghe thấy lời của Vương Nhất Pháp, trên trán rơi đầy mồ hôi lạnh.
Gã lớn như vậy rồi còn chưa từng dùng súng, dù không coi hai người Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở ra gì.
Nhưng bảo gã nổ súng, trong lòng khỏi phải nói sợ thế nào.
Hứa Hàn Băng thấy Lâm Đức Vượng mặt đầy hoảng sợ, cô ta hừ lạnh: “Đức Vượng, rốt cuộc cậu có làm được hay không, đừng nên phụ lòng mong đợi của anh Vương đối với cậu”.
“Tôi… tôi đương nhiên có thể”, Trần Đức Vượng sao mà không biết, chỉ cần làm theo lời Vương Nhất Pháp nói, tháng ngày về sau có thể an nhàn vô ưu.
Gã giơ súng lên nhắm vào Tạ Bá Ngọc, ngón tay run run ấn cò súng.
Pằng!
Một viên đạn thoát khỏi họng súng, tốc độ cực nhanh bắn về phía đầu Tạ Bá Ngọc.
Lâm Đức Vượng vốn chuẩn bị bắn về phía ngực Tạ Bá Ngọc, vì là lần đầu nổ súng, kết quả đi lệch vị trí.
Tạ Bá Ngọc vẫn đang đánh nhau với võ giả minh kình, trong chớp mắt nhận ra đạn bắn về phía mình, ông ta biến sắc mặt, cơ thể lập tức tránh về bên phải.
Mặc dù ông ta là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, nhưng hôm nay cơ thể bị thương, thực lực trên khắp các mặt đều bị hạ thấp nghiêm trọng.
Một viên đạn rất bình thường có thể dễ dàng lấy được mạng ông ta.
Trịnh Sở mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Đức Vượng ở vị trí đạn bắn ra, anh lạnh lùng nói: “Tự tìm cái chết!”
Nói xong, anh chìa tay phải ra vung lên nhẹ nhàng trong hư không, đạn Lâm Đức Vượng bắn ra phụt một tiếng liền bắn ngược trở lại.
Bùm!
Bên trong chiếc Porsche màu đen, giữa mi tâm Lâm Đức Vượng xuất hiện một vết thương kinh hãi, máu tươi bắn ra tung toé.
“A”.
Bên trong xe Porsche, Hứa Hàn Băng thấy giữa mi tâm Lâm Đức Vượng bị đạn bắn xuyên qua, khắp trong chiếc xe đắt tiền đều là máu tươi.
Hứa Hàn Băng bị sợ đến mức hồn sắp bay mất, sắc mặt trắng bệch như bột mì, tay phải cầm súng lục màu đen đang run rẩy, muốn dùng sức nắm chặt nhưng cuối cùng cũng không dùng được bao nhiêu lực.
Vương Nhất Pháp nhìn thấy cảnh này, gã chau mày, biểu cảm đầy nghiêm túc.
Vừa rồi gã luôn nhìm chằm chằm vào Tạ Bá Ngọc, chỉ chờ đến cảnh tượng phát súng kia của Lâm Đức Vượng hạ xuống, Tạ Bá Ngọc ngã xuống đất.
Còn chưa chờ đến lúc Tạ Bá Ngọc ngã xuống, Lâm Đức Vượng nổ súng chết ngoài ý muốn.
Ánh mắt Vương Nhất Pháp tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy không hiểu nổi hiện tượng này.
Gã quả thực không cảm nhận được xung quanh còn có tung tích của người khác, cũng không có bóng dáng của cao thủ.
Lúc này Tạ Bá Ngọc nhìn về phía Porsche màu đen, biểu cảm đầy nghiêm túc: “Vương Nhất Pháp, cậu thật to gan, dám bắn lén tôi”.
Ông ta nói xong liền đánh tên võ giả minh kình ngã xuống đất, sau đó chạy về phía Porsche màu đen
Vương Nhất Pháp thấy vậy liền lập tức giơ súng, ngắm trúng rồi nổ súng về phía Tạ Bá Ngọc.