“Nửa năm này cháu thành thật ở trong nhà, không được phép ra ngoài”, Tạ Bá Ngọc nói xong, nói vọng ra ngoài: “Tạ Thừa, thời gian này Tạ Mẫn Phong sẽ do ông trông coi, nếu để nó chạy ra ngoài, tôi sẽ hỏi chuyện ông”.
Tạ Thừa đứng ở cửa biệt thự, nghe được cơn giận ngút trời trong lời nói của Tạ Bá Ngọc bên trong biệt thự, vội vàng đáp lại: “Ông chủ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trông coi cậu chủ thật tốt”.
Ông ta thầm than trong lòng, Tạ Mẫn Phong thật không hiểu chuyện.
Trịnh Sở là nhân vật thế nào, ngay cả cốc chủ Vạn Thảo Cốc cũng cúi đầu khom lưng trước Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc còn có thể làm gì được Trịnh Sở chứ?
Huống hồ, Tạ Bá Ngọc và người đó của nhà họ Tạ ở Thanh Châu quan hệ không hề tốt.
Nói dễ nghe thì để ông ta đến thành phố Giang Nam phát triển, nói khó nghe thì là đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Tạ.
Đương nhiên kết cục của Tạ Bá Ngọc không thê thảm như Trịnh Sở, ít nhất trên danh nghĩa, nhà họ Tạ ở Thanh Châu vẫn thừa nhận Tạ Bá Ngọc chung dòng họ với bọn họ.
Chuyện này ngoài tầng lớp cấp cao của nhà họ Tạ ra, con cháu bình thường của nhà họ Tạ không hề hay biết.
Thời gian mau chóng trôi qua, chớp mắt đã đến mười một giờ năm mươi trưa.
Trịnh Sở ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vừa ăn trái cây vừa xem tivi.
Không phải Trịnh Sở không muốn tu luyện ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ là linh lực ở đây quá ít.
Buổi tối tu luyện suốt đêm, ban ngày linh lực đất trời còn lại không bao nhiêu, phải đợi đến tối mới có thể ngưng tụ lại linh lực đủ cung cấp cho Trịnh Sở tu luyện.
Cốc cốc cốc.
Ngoài nhà vang lên tiếng gõ cửa.
Trịnh Sở đứng lên khỏi ghế sofa, ra mở cửa.
Tạ Bá Ngọc nhìn thấy mặt Trịnh Sở, tươi cười hỏi: “Cậu Trịnh, bây giờ chúng ta đi đến đại hội đổ thạch chứ?”
Lúc ông ta nói câu này, trong lòng rất căng thẳng, vẫn chưa quên chuyện lúc trước của Tạ Mẫn Phong.
Trịnh Sở nhìn vẻ căng thẳng của Tạ Bá Ngọc, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, nói: “Được”.
Trong lúc nói, anh đi đến bên chiếc Porsche màu đen, mở cửa xe bên ghế lái phụ, ngồi vào xe.
Tạ Bá Ngọc ngồi vào ghế lái, đích thân làm tài xế cho Trịnh Sở.
Chuyện này mà để người quyền quý ở thành phố Giang Nam nhìn thấy, e rằng sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
Nhà họ Tạ có quyền thế lớn nhất thành phố Giang Nam bây giờ lại làm tài xế cho một người trẻ tuổi.
Ruỳnh.
Tiếng động cơ khởi động vang lên, chiếc Porsche màu đen làm dấy lên một trận bụi bặm, biến mất khỏi tiểu khu.
Đằng sau chiếc Porsche màu đen có đậu bốn chiếc BMW A màu trắng.
Bốn chiếc xe này đều là vệ sĩ của Tạ Bá Ngọc, thấy Tạ Bá Ngọc khởi động xe thì lập tức cũng khởi động theo, đi đến quảng trường Phú Vinh.
Trên xe.
Tạ Bá Ngọc vừa lái xe vừa nói với Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, cháu tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, chuyện đó…”
Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc lại nhắc tới chuyện này thì thản nhiên nói: “Tôi đã nói chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi”.
“Nếu ông Tạ cứ nhắc tới, tôi lại cảm thấy phải truy cứu đến cùng”.
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy, biết mình không cần nhắc tới chuyện đó nữa, trái tim căng thẳng cũng ổn định lại.
Chẳng mấy chốc, chiếc Porsche màu đen của Tạ Bá Ngọc đã chạy đến trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc xuống xe, đi thẳng vào trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Trung tâm mua sắm Phú Vinh có tổng cộng mười tám tầng, chiếm diện tích hơn hai mươi mẫu.
Mỗi một tầng lầu đều có kinh doanh các loại mặt hàng.
Ví dụ tầng ba bán giường, tầng bốn là trang sức vàng ngọc, tầng năm là câu lạc bộ giải trí, tầng sáu là nhà hàng tự phục vụ…
Người có thể đến trung tâm mua sắm Phú Vinh đều có tài khoản ít nhất mấy chục triệu tệ, nếu không thì không đủ tư cách vào đây.
Cho dù vào đây rồi cũng không có tiền mua đồ dùng đắt tiền ở trong này.
Đại hội đổ thạch lần này nằm ở tầng tám trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đi thang máy lên tầng tám, nhìn thấy ở đây đã chật kín người.
Khắp nơi toàn là nam nữ già trẻ mặc Âu phục giày da, đeo dây chuyền vàng, trân châu trắng.
Trong tay bọn họ cầm ly rượu vang đỏ, vừa uống vừa nói cười với người quen.
Tạ Bá Ngọc vừa đến tầng tám thì lập tức có một ông lão đi đến, tìm Tạ Bá Ngọc nói chuyện.
“Bá Ngọc, đã lâu không gặp, gần đây ngày càng sống thoải mái rồi”, một ông lão tóc bạc phơ, mặc Âu phục màu đen nói.
Tạ Bá Ngọc thấy trạng thái tinh thần của người này không tồi, nghi hoặc hỏi: “Ông…”
Ông ta nhận được tin vợ của Thạch Phá Thiên ở Thanh Châu bị bệnh nặng, có thể chết bất cứ lúc nào, trạng thái tinh thần của Thạch Phá Thiên rất tệ, bộ dạng sống dở chết dở.
Kết quả ở đại hội đổ thạch lại nhìn thấy Thạch Phá Thiên mặt mày hồng hào, tinh khí thần sung mãn xuất hiện trước mặt mình, không giống dáng vẻ của một người sắp mất vợ chút nào.
Thạch Phá Thiên nhìn Tạ Bá Ngọc có vẻ kinh ngạc, cười lớn nói: “Con trai tôi rất giỏi, nó lấy được một viên đan dược từ Vạn Thảo Cốc”.
“Sau khi uống viên đan dược đó vào, bệnh tình của vợ tôi đã được chữa khỏi, cơ thể cũng càng ngày càng khỏe lên.
Lúc Thạch Phá Thiên nói ra câu này, gương mặt đầy vẻ đắc ý.
Dù sao nơi như Vạn Thảo Cốc không phải ai cũng có thể vào, cũng không phải ai cũng có thể lấy được đan dược.
Khoe chuyện có thể lấy được đan dược cũng là một loại sĩ diện.
Đương nhiên, có một vài chuyện Thạch Phá Thiên sẽ không nói ra.
Ví dụ như sau khi Thạch Khoan từ Vạn Thảo Cốc trở về thì đầy mình thương tích, bị người trong Vạn Thảo Cốc đánh một trận tơi bời.
Tạ Bá Ngọc nghe Thạch Phá Thiên nói vậy, trong đầu hồi tưởng lại..