Chương : Chẳng Sợ Kẻ Nào
Trịnh Sở bắt lấy túi tiền màu đen rồi đưa cho Hứa Thanh Vân ở bên cạnh nói: "Đi đếm lại xem có thiếu không".
Hứa Thanh Vân gật đầu, cầm lấy túi tiền do Trịnh Sở đưa rồi đi đến phía trước máy đếm tiền bắt đầu đếm tiền.
Anh Thiên bị Trịnh Sở đạp trên mặt đất, nhìn số tiền hiện trên máy đếm tiền mà trên trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hắn ta rất lo sợ rằng đám người Vương Mậu mang đến không đủ tiền.
Đám người Vương Mậu cũng hoảng sợ, sợ rằng mình đã đếm sai số tiền.
Trước khi chạy đến đây, bọn chúng đã đếm đi đếm lại số tiền hơn mười lần, xác nhận không đếm sai mới dám bước vào trong quán.
Sau khi máy kiểm tra tiền xác nhận rằng số tiền là sáu trăm ngàn, Hứa Thanh Vân mới nói: "Số tiền chính xác".
Anh Thiên và đám người Vương Mậu nghe Hứa Thanh Vân nói vậy thì mới trút bỏ được một chút lo lắng hoảng sợ trong lòng.
Anh Thiên nhìn Trịnh Sở rồi kính cẩn nói: "Tiền đã giao đủ rồi, cậu có thể thả tôi đi được chưa?"
Hắn ta bây giờ không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào, huống chi trong quán còn có nhiều khách đến như vậy.
Bị đạp dưới chân trước mặt nhiều người như vậy, cảm giác uất ức này hắn ta thật sự không thể nuốt trôi.
Trịnh Sở giơ chân lên đá vào bụng anh Thiên một cái rồi đuổi hắn ta ra khỏi cửa hàng, lạnh lụng nói: "Cút đi!"
Đối với đám côn đồ vô cớ đến gây sự như anh Thiên thì Trịnh Sở không bao giờ nương tay.
Nếu không phải thực lực hiện tại chưa đủ mạnh, nếu giết người sẽ gây ra phiền phức không đáng có thì Trịnh Sở cũng sẽ không ngại giết chết anh Thiên trước mặt nhiều người.
Anh Thiên bị Trịnh Sở đá gãy bốn xương sườn, cơn đau đớn thấu xương khiến cho sắc mặt của hắn ta tái xanh.
Anh Thiên chịu đựng cơn đau dữ dội, nhìn sang đám người Vương Mậu đang bị dọa sợ, lớn tiếng mắng: "Tụi mày còn đứng đó làm gì? Mau đưa tao đến bệnh viện đi chứ?"
Đám người Vương Mậu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ngay lập tức chạy đến chỗ anh Thiên nhanh chóng đỡ hắn ta rời đi.
Khách hàng trong quán nhìn thấy đám người của anh Thiên đã đi xa thì đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trước đây bọn họ vẫn luôn bị đám người của anh Thiên ức hiếp mà không dám lên tiếng.
Bây giờ nhìn thấy Trịnh Sở đánh anh Thiên tàn phế, bọn họ liền cảm thấy rất vui sướng.
Hứa Thanh Vân nhìn theo bóng lưng của Trịnh Sở, cảm thấy vừa thân quen vừa xa lạ.
Cô tự nhủ: "Đây có phải là Trịnh Sở mà mình biết không? Sao lúc này khi nhìn vào mình mới cảm thấy bóng lưng của anh ấy thật uy nghiêm vĩ đại".
Tạ Phi Phi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hứa Thanh Vân thì cười nói: "Chị họ, đừng đứng đó ngây người nữa, mau đi làm công việc đi".
Hứa Thanh Vân bình tĩnh lại, gật đầu rồi bắt đầu thu dọn bàn ghế hư hỏng trong quán.
Lúc này, anh Thiên cùng đám người Vương Mậu đã đến công viên Thâm Lâm ở thành phố Giang Nam.
Sắc mặt của anh Thiên rất khó coi, bụng truyền đến cơn đau nhức dữ dội, dường như bất cứ lúc nào hắn ta cũng có thể ngất đi.
Hắn ta cố nén đau đớn mà không đến bệnh viện chữa trị.
Anh Thiên lộ ra ánh mắt dữ tợn, nắm chặt hai tay nói: "Trịnh Sở, tao nhất định phải đòi lại món nợ này, tao nhất định phải khiến cho mày cả đời sống trong lo lắng bất an".
Đám người Vương Mậu vừa nghe anh thiên còn muốn đến gây rắc rối cho Trịnh Sở thì liền sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Anh Thiên, anh đã bị đánh thành như vậy rồi mà còn muốn đến gây hấn với tên nhóc đó sao?"
Nghe Vương Mậu nói, anh Thiên liền vung tay phải tát mạnh vào mặt Vương Mậu khiến cho nửa khuôn mặt của gã đỏ bừng sưng tấy.
"Vớ vẩn, nếu chúng ta không đòi lại được món nợ này thì sau này làm sao tiếp tục đi thu phí bảo kê được nữa?"
Nghe lời của anh Thiên, Vương Mậu cảm thấy rất có lý, lại gật đầu lia lịa: "Anh Thiên nói rất đúng, nhưng chúng ta biết tìm ai tới báo thù Trịnh Sở?"
Trên khóe miệng anh Thiên xuất hiện một nụ cười gian ác, hắn ta nói: "Tìm Tạ Mẫn Phong của nhà họ Tạ".
“Tạ Mẫn Phong?”, Vương Mậu bất giác run rẩy khi nghe đến cái tên này: “Tạ Mẫn Phong là cháu trai của nhà họ Tạ, chúng ta tìm tới anh ta thì liệu anh ta có giúp được gì không?”
Anh Thiên lại tát Vương Mậu thêm một cái rồi tức giận nói: "Bây giờ tao cùng phe với cậu Tạ, thằng nhóc Trịnh Sở đó ỷ mình có ông Tạ chống lưng nên mới dám đánh tao thành thế này".
"Nhưng ông Tạ luôn yêu thương Tạ Mẫn Phong, nếu như Tạ Mẫn Phong gây hấn với Trịnh Sở thì ông Tạ chắc chắn cũng sẽ không nói gì".
Nghe anh Thiên nói vậy, Vương Mậu liền bật cười: "Anh Thiên quả nhiên rất lợi hại".
Anh Thiên nghe đám người Vương Mậu tâng bốc thì chỉ cười lạnh, sau đó liền lấy điện thoại ra bấm số của Tạ Mẫn Phong.
Tích tích tích tích.
Tạ Mẫn Phong đang vui chơi trong một câu lạc bộ giải trí đâu đó tại thành phố Giang Nam.
Khi điện thoại reo, anh ta liền lộ ra nét mặt chán ghét, cảm thấy kẻ gọi điện tới thật thiếu đánh cho nên mới gọi tới cản trở anh ta vui chơi.
Bởi vì nhà họ Tạ đã đạt được vị trí quán quân tại đại hội võ thuật nhờ có cao thủ trịnh sở cho nên Tạ Mẫn Phong của ngày hôm nay nghiễm nhiên trở thành cậu chủ có địa vị cao nhất ở thành phố Giang Nam, những kẻ trước kia thường xuyên đối nghịch với anh ta như cậu Chu, cậu Lý,...!đều đã biến mất.
Khi Tạ Mẫn Phong cầm điện thoại lên và thấy đó là cuộc gọi của Triệu Huấn Thiên thì anh ta liền tức giận bắt máy nói.
"Buổi tối không đi hưởng lạc chơi bời mà gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Triệu Huấn Thiên nghe Tạ Mẫn Phong bực mình nói thì liền đáp lại với giọng cung kính, rất sợ mình sẽ nói sai và khiến cho Tạ Mẫn Phong tức giận.
“Cậu Tạ, chúng tôi vừa bị kẻ khác đánh rất thảm”, Triệu Huấn Thiên bắt đầu đổi trắng thay đen nói: “Kẻ đó còn nói nhà họ Tạ chẳng là cái thá gì, ông Tạ cũng chẳng là cái thá gì”.
Tạ Mẫn Phong nghe Triệu Huấn Thiên nói xong thì liền tức giận đùng đùng.
Trong cả thành phố Giang Nam này làm gì còn ai dám nói về nhà họ Tạ như vậy? Ngay cả Chu Trang Tiêu từng có Trần đại sư chống lưng mà bây giờ cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước nhà họ Tạ.
Còn có kẻ dám nói nhà họ Tạ chẳng là cái thá gì, kẻ đó đúng là chán sống.
“Kẻ đó bây giờ đang ở đâu?”, Tạ Mẫn Phong thậm chí còn không thèm hỏi tên người đối phương.
Anh ta nghĩ chẳng cần phải hỏi, bởi vì hiện giờ với địa vị của nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam thì cũng chẳng cần phải sợ kẻ nào nữa.
"Bên cạnh đường Hồ Tiên", Triệu Huấn Thiên cảm nhận được sự tức giận của Tạ Mẫn Phong liền nhỏ giọng nói.
Tạ Mẫn Phong hung hăng nói: "Chờ tôi ở đó, tôi qua đó ngay".
Nói xong thì anh ta cúp máy..
Chương : Nhà Họ Tạ Đến Trả Đũa
Năm người phụ nữ đẫy đà có làn da trắng nõn cùng khuôn mặt trang điểm đậm đang ở bên cạnh Tạ Mẫn Phong lần lượt lên tiếng.
"Cậu Tạ, ai lại dám làm cho cậu tức giận vậy?"
"Bây giờ ở thành phố Giang Nam vẫn còn có kẻ dám khiêu khích cậu Tạ sao?"
"Cậu Tạ, cậu đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe".
Tạ Mẫn Phong chán ghét đẩy người phụ nữ đẫy đà bên cạnh ra, lớn tiếng quát: "Cút sang một bên đi".
Anh ta chỉnh trang lại quần áo rồi mới bước ra khỏi câu lạc bộ.
Trên đường đi Tạ Mẫn Phong còn gọi điện thoại cho Tạ Thừa, bảo Tạ Thừa gọi thêm mấy cao thủ tới.
Mặc dù anh ta là một kẻ chơi bời lêu lổng nhưng cũng không phải là kẻ ngu.
Anh ta biết đối phương đã có thể đánh bại được Triệu Huấn Thiên thì chắc chắn cũng phải có thực lực mạnh hơn cảnh giới minh kình, vì vậy phải gọi thêm một ít cao thủ tới mới được.
Chẳng mấy chốc mà đã hơn một giờ đêm.
Khách trong quán đã ra về hết.
Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi đang bận rộn dọn dẹp bát đĩa, quét tước vệ sinh, chuẩn bị về nhà.
Hứa Thanh Vân vẫn cảm thấy bất an về những chuyện vừa xảy ra.
Tuy Trịnh Sở mạnh mẽ đến mức có thể đánh bại cả Triệu Huấn Thiên.
Nhưng những lời nói trước đó của Triệu Huấn Thiên cũng cho thấy hắn ta đang đi theo Tạ Mẫn Phong, cháu trai của nhà họ Tạ.
Hứa Thanh Vân không biết nhiều chuyện giữa các ông lớn ở thành phố Giang Nam nhưng cô vẫn biết hiện giờ nhà họ Tạ đang là thế lực càng lúc càng hùng mạnh ở thành phố Giang Nam.
Ba gia tộc lớn còn lại đều đã suy yếu, thậm chí nhà họ Lý còn phải rời khỏi Hoa Hạ chạy trốn ra nước ngoài.
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, do dự một chút rồi mới nói: "Trịnh Sở, hay là anh về nhà trước đi".
Cô bỗng dưng có linh tính rằng Triệu Huấn Thiên sẽ đưa thêm một đám cao thủ khác đến để đối phó với Trịnh Sở.
Tạ Phi Phi nghe Hứa Thanh Vân nói thì cũng cười nói: "Chị họ, chị làm gì mà thương chồng thế, muốn để hai cô gái chúng ta ở lại làm việc tiếp thôi sao?"
Cô ấy vẫn còn trẻ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, cô ấy chỉ nghĩ rằng Hứa Thanh Vân thiên vị Trịnh Sở, muốn anh ấy làm ít việc hơn.
Hứa Thanh Vân liếc mắt nhìn Tạ Phi Phi, nhỏ giọng nói: "Em muốn về thì cũng về đi".
Trịnh Sở nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Hứa Thanh Vân, anh chỉ cười nói: "Cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô".
Anh vừa dứt lời thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng máy xe gầm rú.
Hứa Thanh Vân nhíu mày, muộn như vậy vẫn còn có người lái xe tới đây thì chắc chắn chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Tạ Phi Phi nhìn Hứa Thanh Vân, cảm nhận được sự lo lắng của cô nên liền lên tiếng: "Chị họ, để em ra nói với bọn họ là chúng ta đã đóng cửa rồi".
Vừa nói cô ấy vừa nở nụ cười rồi bước ra khỏi quán.
Bên ngoài quán.
Tạ Mẫn Phong bước xuống từ một chiếc Porsche màu đen, theo sau là hai võ giả minh kình trung kỳ.
Phía sau chiếc Porsche màu đen có một chiếc BMW A màu đen và một chiếc Honda màu xanh lam.
Trên chiếc BMW A, Tạ Thừa và hai võ giả minh kình trung kỳ cũng bước xuống.
Triệu Huấn Thiên và đám người Vương Mậu bước xuống từ chiếc xe Honda.
Tạ Mẫn Phong tự tin rằng với một đội hình toàn cao thủ như thế này thì cho dù đối phương là võ giả minh kình đỉnh phong thì bọn họ cũng sẽ nắm chắc phần thắng.
Mà anh ta cũng không tin một võ đạo tông sư cảnh giới cao sẽ đến nơi tồi tàn này ăn cơm rồi đánh người.
Tạ Phi Phi vừa bước ra khỏi quán liền nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Triệu Huấn Thiên và Vương Mậu đang nhìn mình.
Cô ấy lại liếc mắt nhìn sang hướng khác thì thấy Tạ Mẫn Phong, Tạ Thừa và bốn người đàn ông trung niên với cơ bắp cuồn cuộn đứng phía sau, ai cũng nhìn cô ấy bằng ánh mắt hung ác.
Tạ Phi Phi cố tỏ ra mạnh mẽ mỉm cười, nhìn mấy người Tạ Mẫn Phong và Triệu Huấn Thiên rồi nói: "Quán của chúng tôi đã đóng cửa, nếu muốn ăn thì ngày mai hãy quay lại".
Tạ Mẫn Phong liếc nhìn Tạ Phi Phi rồi liền xua tay, sốt ruột nói: "Tôi không có hứng thú nói chuyện với cô, mau kêu kẻ đã đánh bị thương người của tôi ra đây".
"Dám đánh người của tôi bị thương, hắn ta đúng là đã ăn gan hùm mật gấu", Tạ Mẫn Phong nắm chặt hai tay trong lòng sôi trào lửa giận.
Đối với một nhân vật như Tạ Mẫn Phong thì người dưới trướng bị đánh cũng tương đương với việc bản thân anh ta bị vả mặt, không thể không trả đũa được.
Triệu Huấn Thiên và đám người Vương Mậu nhìn thấy Tạ Mẫn Phong tức giận như vậy thì liền biết đêm nay Trịnh Sở chắc chắn sẽ rất thê thảm, ít nhất cũng phải bị đánh tàn phế, nhập viện điều trị vài năm.
Tạ Phi Phi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, vẫn tiếp tục mỉm cười nói: "Người đánh anh Thiên đã về từ trước rồi".
“Sao?”, Tạ Mẫn Phong nhìn vào mắt Tạ Phi Phi, cười lạnh nói: "Tôi cho cô phút, nếu như cô không gọi kẻ đó đến đây thì tôi sẽ đập nát quán này".
Tạ Phi Phi nuốt nước bọt nói: "Tôi không có số điện thoại của người đó. Ngày mai anh lại đến đi".
Triệu Huấn Thiên nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì liền mắng: "Nói bậy, trước đó lúc hắn ta đánh tôi cô còn gọi hắn ta là anh, bây giờ cô lại nói mình không biết là sao?"
Nói xong hắn ta liền nhìn sang Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa rồi cung kính nói: "Cậu Tạ, kẻ đó chắc chắn vẫn đang ở trong quán".
Thấy Tạ Phi Phi đang nói láo, Tạ Mẫn Phong liền lớn tiếng quát: "Tránh ra cho tôi".
Vừa dứt lời thì anh ta đã hung hăng đi vào trong quán, đẩy Tạ Phi Phi đang chặn cửa ngã xuống đất.
Hứa Thanh Vân đang dọn dẹp trong cửa hàng, vừa nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào thì liền biết đã có người tới gây sự.
Cô nghiêm túc nhìn Trịnh Sở nói: "Anh mau rời đi bằng cửa sau, tôi sẽ trì hoãn thời gian cho anh".
Trịnh Sở bình thản nói: "Không phải chỉ là người nhà họ Tạ thôi sao, tôi muốn xem bọn họ có thể kiêu căng ngạo mạn đến cỡ nào".
"Bây giờ anh còn muốn nói chuyện này sao? Anh mau rời khỏi đây đi", Hứa Thanh Vân muốn Trịnh Sở nhanh chóng rời đi, nếu ở lại sẽ rất nguy hiểm.