Một ông lão với mái tóc bạc trắng, nhưng tràn đầy sức sống, ngồi trên ghế thái sư với vẻ mặt nghiêm túc.
Bên dưới ông lão có hơn mười thành viên cao cấp của Lại gia đang ngồi.
Đám thành viên cao cấp của Lại gia này bình thường đã quen diễu võ dương oai quen rồi.
Tình huống hiện nay khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu, giống như hít thở không thông vậy.
Lại Hoài An nhìn đám người ngồi bên dưới, tất cả đều cúi đầu không nói, nói với ngữ khí lạnh lùng: "Lại Vĩ Khang đã chết, Lại Mộng Linh cũng đã chết”.
Ông ta nói xong lời này, ngữ khí trầm thêm nói: "Ngay cả Ngụy trưởng lão Ngụy Hoa cũng đã chết!"
Ông ta biết được tin tức này từ cơ sở ngầm của Vân Châu Trịnh gia, nội tâm hồi lâu vẫn không bình tĩnh được.
Lại Mộng Linh và Lại Vĩ Khang chết rồi, đối với Lại gia mà nói thì cũng chẳng có gì.
Dù sao thì thứ mà Vạn Châu Lại gia có là người, cùng lắm thì lại sinh một đứa khác rồi bồi dưỡng lại là được.
Chỉ là thân phận của Ngụy Hoa thì khác, hắn ta chính là trưởng lão của Tây Nam Bách Quỷ Giáo.
Hiện tại tuy ông ta không phải chết trong tay Lại gia nhưng cũng do Lại gia gián tiếp hại chết.
Không biết phải ăn nói với Bách Quỷ Giáo Tây Nam như thế nào nữa.
Đám người Lại gia bên dưới đã biết tin này từ lâu.
Nhưng khi nghe tin tức này từ miệng Lại Hoài An thì trong lòng bọn họ càng lúc càng căng thẳng.
Bách Quỷ Giáo tung hoành trăm năm khắp vùng Tây Nam, thế lực to lớn đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.
Nếu Bách Quỷ Giáo mượn chuyện này trở mặt với Lại gia, tiêu diệt cả Lại gia thì bọn họ căn bản không thể nào đối phó nổi.
Đừng cho rằng Lại gia bình thường nhân mạch trông có vẻ rộng rãi, nhưng vào thời khắc quan trọng liên quan đến chuyện sinh tử tồn vong thì lại không ai đến giúp đỡ.
"Gia chủ, Ngụy trưởng lão cũng không phải do chúng ta git chết, chuyện này chúng tôi không chịu trách nhiệm”.
"Gia chủ, chúng ta trực tiếp chém tới Vân châu Trịnh gia thôi”.
"Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi mà, có gì đáng sợ cơ chứ”.
Đám người thành viên cao cấp của Lại gia cứ người này một câu người kia một câu, hận không thể tự mình xuất hiện ở Vân Châu Trịnh gia đánh Trịnh Sở thành tương được.
Lại Hoài An trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Nếu như các người đã nghĩ như vậy, bây giờ tôi để các người đi, thế nào?"
Ông ta biết đám thành viên cao cấp của Lại gia này như thế nào, tới lúc liều mạng thì còn không bằng cả người ngoài.
Quả nhiên, sau khi Lại Hoài An nói xong câu đó, đám người Lại gia toàn bộ đều im lặng, không còn dám nghị luận thêm gì nữa.
Vân Châu Trịnh gia cũng không phải gia tộc nhỏ bé gì, tình hình bên trong bày ra ở đó.
Nếu như đám bọn họ thực sự ngoan cố xông vô, chắc chắn sẽ chết vài người.
"Một đám chẳng được tích sự gì”.
Lại Hoài An tức giận nói.
Thành viên cao cấp của Lại gia bị Lại Hoài An quở trách, không ai dám phản bác, không khí lại rơi vào yên tĩnh như trước.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp của Lại gia truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Cạch cạch cạch.
Một phút đồng hồ trôi qua, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi thong thả bước vào phòng họp, nhìn Lại Hoài An nói: "Gia chủ, Bách Quỷ Giáo có hồi âm”.
"Nói thế nào?"
Sắc mặt của Lại Hoài An căng thẳng, sợ đám người của Bách Quỷ Giáo trở mặt với Lại gia.
Tim của đám thành viên cao cấp của Lại gia nhảy lên tận cuống họng, nội tâm âm thầm cầu nguyện Bách Quỷ Giáo đừng trả thù Lại gia.
Người truyền tin của Lại gia thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về mình, thần sắc bình tĩnh, khoé miệng kéo lên một nụ cười đắc ý nói: “Họ nói người nào giết người đó chịu trách nhiệm”.
"Còn nói gì nữa không?"
Lại Hoài An lại hỏi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Chàng trai lắc lắc đầu, nói: "Không còn”.
Lại Hoài An nghe lời của chàng trai, sắc mặt phức tạp, mở miệng nói: "Cậu nói với Bách Quỷ Giáo, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho Ngụy trưởng lão”.
Chàng trai gật đầu, nhìn đám người Lại Hoài An với ánh mắt coi thường, bước chân rời đi.
Đám người thành viên cao cấp của Lại gia nhìn dáng vẻ tự cao tự đại của chàng trai liền bày ra vẻ mặt tức giận, nội tâm lầm bầm nói.
"Không phải chỉ được Bách Quỷ Giáo tiếp đãi nồng hậu thôi mà, có gì ghê gớm chứ”.
"Lại còn không xem chúng ta ta gì, cậu ta nghĩ mình là ai chứ”.
Lại Hoài An nhìn biểu cảm của đám thành viên cao cấp của Lại gia, trong lòng làm sao không biết suy nghĩ của bọn họ chứ.
Ông ta nói với giọng điệu nghiêm túc, nhìn đám thành viên cao cấp của Lại gia với vẻ uy nghiêm của bề trên, “Lập tức lên đường, đến Vân Châu Trịnh gia, trước khi trời sáng phải hủy Trịnh gia, cho Bách Quỷ Giáo một lời giải thích”.
Nhóm thành viên cao cấp của Lại gia nghe được lời của Lại Hoài An, tất cả đều la lớn: "Nhất định sẽ cho Bách Quỷ Giáo một lời giải thích”.
Tuy bọn họ không tình nguyện đi Vân Châu Trịnh gia ẩu đả, nhưng hết cách rồi, Bách Quỷ Giáo đã hạ lệnh nên không muốn đi cũng phải đi, nếu không thì sẽ bị Bách Quỷ Giáo đem đi luyện chế thành hung quỷ lệ quỷ.
Thành viên cao cấp của Lại gia nhanh chóng giải tán, trong chớp mắt bọn họ đã trở về nhà mình chuẩn bị.
Đợi sau khi chuẩn bị xong liền lên máy bay tư nhân của Lại gia đi về hướng Vân Châu.
Hai giờ sau.
Đã là buổi sáng năm giờ hơn.
Bên trên Vân Châu Trịnh Châu truyền tới tiếng máy bay trực thăng gầm rú.
Rầm rầm.
Rầm rầm.
Người Trịnh gia đều đang chìm trong giấc ngủ liền nghe thấy tiếng động này liền tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Trong lòng bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là ai lại dám đến làm loạn.
Một lúc sau, hầu hết mi người đều bước ra khỏi phòng của mình.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy ba chiếc máy bay tư nhân đứng giữa không trung.
Khi nhìn thấy ba chiếc máy bay trực thăng này, âm thanh càm rà càm ràm ban đầu đột nhiên yên tĩnh lại.
Bởi vì bọn họ nhận ra ba chiếc máy bay trực thăng này là máy bay trực thăng của Lại gia.
Đêm khuya từ Vạn Châu chạy tới Vân Châu, trong lòng bọn họ đoán rằng Lại gia đã nhận được tin đám người Lại Mộng Linh và Lại Vĩ Khang chết ở Vân Châu Trịnh gia.
Điều này rõ ràng là muốn báo thù thay cho hai người bọn họ.
Trịnh gia không biết rằng mục tiêu chủ yếu lần này của Lại gia là báo thù cho Ngụy Hoa của Bách Quỷ Giáo..