Vô Thượng Tiên Đế

chương 165: biến mất ba năm làm đạo sĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trịnh Sở bước vào nhà hàng thì thấy bên trong hoàn toàn không có khách đến dùng bữa, chỉ có một người đàn ông trung niên với mái tóc dài và chiếc áo ngắn tay, đang há miệng uống rượu trắng như uống nước lã vậy.

Cả những vị khách bình thường hay ghé sang cũng không thấy xuất hiện.

Trịnh Sở nhìn cách sắp xếp đồ vật trong nhà hàng thì nhíu mày, thầm lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này, ai đã sửa lại cách sắp xếp phong thủy của mình rồi”.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở đến thì lên tiếng: “Đến rồi thì đừng nghệt mặt ra đó nữa, rượu trắng trong tiệm hết rồi, anh sang ngã tư đường bên kia mua thêm một ít về đây đi”.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Vật trang trí trong quán bị ai đó chỉnh sửa lại rồi đúng không?”

Hôm nào Hứa Thanh Vân cũng ở trong quán, nó mà có thay đổi gì thì cô nhất định sẽ biết.

Hứa Thanh Vân thấy vẻ mặt Trịnh Sở nghiêm túc như thế thì trả lời: “Thay đổi hả? Trong tiệm đâu có thay đổi gì đâu”.

Trịnh Sở hoàn toàn không tin nhà hàng không hề bị thay đổi, nói: “Cô nhớ lại cẩn thận xem”.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói thế thì cố suy nghĩ một phen, để xem hôm nay trong nhà hàng có món nào bị xê dịch.

Suy nghĩ mãi một lúc lâu cô mới chợt nhớ ra, nói: “À, tôi nhớ ra rồi, sáng nay nhà hàng vừa mở cửa thì vị khách này đã tới, sau đó thấy bể cá ngứa mắt quá nên dịch sang một bên”.

Hứa Thanh Vân nói xong thì bổ sung thêm: “Dịch chuyển có mỗi bể cá thôi mà, anh có cần phải tức giận như thế không?”

Cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao Trịnh Sở lại phải tức giận đến thế.

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì đi tới trước mặt người đàn ông tóc dài: “Đến đây để làm gì?”

Anh có thể cảm nhận được hơi thở của bút lông Hồng Ngọc mình vừa mua được trên người của người đàn ông đó.

Người đàn ông trung niên áo trắng nghe Trịnh Sở nói thế thì mỉm cười nói: “Tôi thấy thức ăn và rượu của nhà hàng khá ngon, lại không thích ầm ĩ nên mới sửa lại đôi chút”.

Kỳ Phong đạo nhân nói xong thì cười hà hà: “Hôm nay quán tổn thất bao nhiêu, một mình tôi sẽ trả hết”.

Ông ta vừa mới bán được vài món linh khí trong trung tâm thương mại Phú Vinh nên trong tay không thiếu tiền.

Trịnh Sở à một tiếng, nói: “Được”.

Nói xong, anh cũng không vội thay đổi phong thủy trong nhà hàng, chờ sang ngày mai rồi đổi.

Kỳ Phong Đạo Nhân cười ha hả, nói: “Bà chủ, tôi uống hết rượu rồi, mang thêm mấy bình nữa lên đây đi”.

Hứa Thanh Vân không biết Trịnh Sở đang nói chuyện gì với Kỳ Phong Đạo Nhân.

Bây giờ nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói thế thì lên tiếng: “Trịnh Sở, rượu trong tiệm hết rồi, anh ra ngoài mua thêm một ít về đây đi”.

Hôm nay toàn bộ rượu trong nhà hàng đều bị một mình Kỳ Phong Đạo Nhân uống sạch.

Ông ta cứ như một cái bình nước siêu lớn vậy, bao nhiêu rượu rót vào cũng không đủ.

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì à một tiếng, đang chuẩn bị đi thì một giọng nói khàn khàn già nua vang lên sau lưng Trịnh Sở: “Này nhóc, nhớ mua Tứ Lượng Dịch ấy, tôi thích uống loại đó nhất”.

Trịnh Sở không để ý tới lời Kỳ Phong Đạo Nhân nói, sải bước ra khỏi nhà hàng.

Anh cũng không lo Kỳ Phong Đạo Nhân ra tay giết Hứa Thanh Vân, bởi vì nếu ông ta muốn giết người thì đã làm việc đó từ sớm.

Chờ đến khi anh xách hai bình Tứ Lượng Dịch bước vào cửa nhà hàng thì thấy Kỳ Phong Đạo Nhân mặt đỏ ửng đi tới trước mặt anh, cười hà hà, vội vàng muốn giật lấy rượu: “Rượu ngon mồi say, đúng là vị ngọt nhân gian”.

Trịnh Sở khẽ vung tay lên, hai bình rượu trắng như vật sống bay thẳng về phía quầy bar.

Tiếng bộp bang lên, hai bình rượu trắng dừng lại trên quầy, chẳng có bình nào vỡ nát.

Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn thấy chiêu thức của Trịnh Sở thì vỗ tay nói: “Không tệ, có được phong độ của tôi thời thanh niên”.

Khi ông ta còn trẻ, cũng nổi tiếng là một thiếu niên thiên tài.

Kỳ Phong Đạo Nhân nói thế là đang khen Trịnh Sở.

Trịnh Sở nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói thế thì chỉ cười ha hả, không để ý.

Anh là ai cơ chứ, cũng chẳng muốn nói gì với Kỳ Phong Đạo Nhân.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Trịnh Sở được mình khen cũng không hề vui vẻ bèn cười kéo anh về bàn mình, nhỏ giọng nói: “Đạo hữu tuổi còn trẻ đã học được nhiều chiêu thức như thế, không biết sư môn là ai?”

Ông ta cho rằng Trịnh Sở còn trẻ đã biết bố trận phong thủy để chiêu tài thế là mạnh lắm rồi.

Chắc chắn người thầy sau lưng anh sẽ là một thế lực khó lường khác.

Trịnh Sở nghe ông ta hỏi thế thì cười ha hả nói: “Tự học”.

Đó thật sự là những thứ anh học được sau khi trải qua vô vàn giết chóc cùng nguy hiểm vô biên trong giới tu tiên.

Ở giới tu tiên, hoàn toàn không có người nào dạy được anh cái gì.

Những lời đó lọt vào tai Kỳ Phong Đao Nhân lại biến thành một thứ gì đó rất khác.

Ông ta nghĩ Trịnh Sở không muốn tiết lộ ra nên cười cười nói: “Đạo hữu này, tôi là Kỳ Phong Đạo Nhân của núi Long Hổ, chắc cậu cũng có nghe qua tên tôi rồi”.

Núi Long Hổ chính là thánh địa đạo giáo nổi tiếng của Hoa Hạ, đạo nhân nổi tiếng gần xa nhiều không đếm xuể.

Dù đây là xã hội hiện đại, thì núi Long Hổ vẫn có bốn năm đạo sĩ mà người người đều biết, Kỳ Phong Đạo Nhân chính là một trong số đó.

Kỳ Phong Đạo Nhân cho rằng, sau khi Trịnh Sở nghe tới tên mình thì sẽ vô cùng khiêm tốn nói ra tên sư phụ của mình.

Nhưng Trịnh Sở nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói xong lại lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.

Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn Trịnh Sở, thấy ánh mắt anh chẳng hề có chút sợ hãi hay gợn sóng nào, không giống người đang nói dối.

Ông ta không nhịn được thốt ra lời thô tục: “Làm sao mà chưa nghe được, đừng có nói là cậu sống ở cái vùng quê xó xỉnh nào đó nha”.

Trịnh Sở cười ha hả trả lời: “Cá nhân tôi cũng rất muốn được lớn lên ở vùng nông thôn đấy”.

Nói xong câu đó, Trịnh Sở không thèm để ý tới Kỳ Phong Đạo Nhân, trực tiếp tìm bàn trống ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Phong Đạo Nhân gặp phải tình huống này.

Nên biết rằng ông ta đi đến bất kỳ nơi nào cũng có những người quyền quý nịnh bợ lấy lòng ông ta.

Nay Trịnh Sở lại còn muốn né tránh ông ta, hoàn toàn trái ngược với những nhân vật quyền quý ngoài kia.

Hứa Thanh Vân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trịnh Sở: “Rốt cuộc người này là ai vậy? Sao cứ luôn miệng gọi anh là đạo hữu? Chẳng lẽ anh biến mất ba năm qua để đi làm đạo sĩ ư?”.

Truyện Chữ Hay