Chương : Có Kết Quả Thì Đừng Khóc
Trịnh Sở không hề để ý đến lời nói của ông già, chỉ nhẹ nhàng nâng tay phải lên phóng ra quả cầu lửa đốt cháy đám trùng độc.
Đột nhiên trong mật thất lại truyền ra tiếng sét đánh.
Đám trùng độc trong nháy mắt đã bị đốt thành tro tàn khiến cho mùi tanh tưởi tràn ngập bốn phía.
Ông già điều khiển con trăn xanh nhìn thấy Trịnh Sở khống chế ngọn lửa thì bật cười nói: "Thật thú vị, thật thú vị".
"Xem ra trăn xanh của ta ngày hôm nay đã có cơ hội đột phá lên giao xà rồi".
Ông ta vừa dứt lời thì đã siết chặt nắm đấm, ông ta rời khỏi con trăn xanh, chủ động tấn công Trịnh Sở.
Trịnh Sở thấy vậy thì trong lòng cũng cảm thấy quái dị.
Một ông già điều khiển rắn rết côn trùng lại có thể cùng võ giả cận chiến hay sao?
Trong lúc Trịnh Sở đang nghi hoặc thì ông già đã tiếp cận anh, song quyền của ông ta giống như lưỡi rắn tản ra khói độc màu xanh biếc ăn mòn tất cả mọi thứ mà nó chạm vào.
Ông ta rất chắc chắn rằng lần này Trịnh Sở sẽ chết.
Pháp sư không thể đánh cận chiến với võ giả, nếu như bắt buộc phải cận chiến thì kết quả luôn luôn sẽ thua, trừ phi pháp sư đó đã đạt đến cảnh giới nhập đạo đỉnh phong, bằng không thì sẽ không thể nào phản kích nổi.
Cho dù ông ta không phải là võ giả chân chính nhưng ông ta cũng rất tự tin vào thực lực của mình, ông ta tin rằng chỉ cần ông ta tiếp cận được Trịnh Sở thì anh sẽ không thể thoát chết.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh, nhìn thấy ông già hung hãn xông tới công kích cũng không hề nao núng.
Anh lại giơ tay phải lên đánh ra một đòn oanh kích.
Ầm!
Ngay khi Trịnh Sở đánh ra một quyền thì đã nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Ông già nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn thì liền nhếch miệng cười, cho rằng đó là tiếng xương gãy của Trịnh Sở.
Trong lúc đang đắc ý thì ông ta chợt phát hiện ra cánh tay của chính mình đang truyền đến cơn đau kịch liệt, thậm chí song quyền tản ra khói độc đã bắt đầu phản phệ, tự ăn mòn thân thể của lão ta thành khói trắng tanh tưởi.
"Á!", ông già kinh hãi không thôi, rõ ràng ông ta đã tự luyện hóa thân thể của chính mình thành độc vật, lớp phòng ngự của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, tại sao đường quyền của Trịnh Sở lại khiến cho ông ta bị phản phệ như vậy?
Ông ta thật sự không hiểu mà cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Khói độc trên song quyền của ông già nhanh như chớp đã chảy ngược vào kinh mạch của ông ta, sau đó hướng thẳng về trái tim của ông ta.
Ầm!
Ông già bị chính nọc độc của mình làm cho mình nổ tung, khói độc màu xanh lục che khuất toàn bộ khu vực khiến cho người bên ngoài không thể thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của Trịnh Sở vô cùng sắc bén, khói độc không thể nào cản được tầm mắt của anh.
Anh thấy con trăn xanh đối chiến với Trần Anh rất lâu cũng chưa phân thắng bại.
Anh đánh giá con trăn xanh này tuy bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng nó là thứ đã được ông già kia luyện ra bằng thủ đoạn đặc biệt cho nên có thể nói nó mạnh hơn tông sư về cả khả năng tấn công lẫn phòng thủ.
Tuy nhiên nó vẫn yếu hơn con trăn đen nhỏ rất nhiều.
Thân thủ của Trịnh Sở nhanh vô cùng, trong chớp mắt anh đã xuất hiện trước mặt con trăn xanh, ngay lập tức thi triển cửu huyền linh công ấn xuống đầu của con trăn xanh.
Trăn xanh hoàn toàn không xem Trịnh Sở ra gì, chỉ đang muốn nuốt võ đạo tông sư Trần Anh vào bụng.
Đột nhiên nó lại cảm thấy đầu mình nóng bừng giống như bị dầu sôi tạt vào đầu khiến cho nó vô cùng đau đớn, thân hình khổng lồ của nó vặn vẹo điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, cố gắng đập cái đầu đang bị Trịnh Sở ghìm chặt xuống đất.
Ầm! Ầm!
Mật thất vững chãi bắt đầu chấn động vì sự công kích điên cuồng của con trăn xanh.
Nhưng cho dù con trăn xanh có giãy giụa đến cỡ nào thì cũng không thể lay chuyển được Trịnh Sở.
Nó thè cái lưỡi dài của mình ra kêu xì xì, bộc phát sự phẫn nộ cùng đau đớn.
Trên bàn tay phải của Trịnh Sở đột nhiên nổi lên hào quang màu trắng, cưỡng chế luyện hóa con trăn xanh.
Con trăn xanh này được luyện ra từ vô số độc vật mới có được thực lực như vậy.
Bên trong thân thể của nó còn ẩn chứa linh lực mạnh mẽ hơn so với sinh vật bình thường.
Nếu như không luyện hóa nó thì đối với Trịnh Sở là một sự lãng phí rất lớn.
Một lúc sau, con trăn xanh dài hơn hai mươi mét đã bị luyện hóa sạch sẽ chỉ còn lại một bộ da rơi xuống mặt đất.
Tại sảnh lớn khách sạn.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng hiện lên trên màn hình nhưng vẫn chưa có ai lên tiếng.
Đám người lúc trước còn vô cùng đắc ý thì bây giờ đều cúi đầu, không còn tâm trí nào xem tiếp trận đấu.
Những cao thủ mà bọn họ phải bỏ ra số tiền lớn cùng những điều kiện vô cùng có lợi mời đến đều đã bị giết chết.
Mã Gia Vĩ thấy mọi người có mặt đều trầm mặc không nói, chỉ có một số nhân sĩ quyền quý lộ ra nét mặt tự tin.
Ông ta nhìn sang Thạch Phá Thiên, cười khẩy nói: "Thạch Phá Thiên, cao thủ mà ông mang đến có thể sống được đến bây giờ đúng là không dễ dàng".
Trong lời nói của Mã Gia Vĩ mang đầy sự châm chọc mỉa mai, cho rằng Thạch Phá Thiên thật sự đã xuống dốc, mang đến đây một tên nhóc chẳng ra gì mà cũng có thể sống được tới bây giờ.
Đáng tiếc, bây giờ tên nhóc đó đã không còn cơ hội, Trịnh Sở nhất định đã chết dưới tay lão độc vật.
Cho dù không chết trong tay lão độc vật thì cũng sẽ chết trong tay Ngân Hoa Bà Bà.
Thạch Phá Thiên nghe Mã Gia Vĩ liên tục nói nhảm thì trong lòng vô cùng cáu kỉnh, tức giận nói: "Ông đừng lắm chuyện, cao thủ mà tôi mang đến nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng và đạt được Long Môn Lệnh".
Ông ta thật sự không chịu nổi mấy lời nói mỉa mai của Mã Gia Vĩ, ai cũng biết các người lợi hại rồi, đừng đứng đây tỏ vẻ nữa.
Mã Gia Vĩ nghe Thạch Phá Thiên nói vậy thì liền chế nhạo: "Ông cứ tiếp tục ảo tưởng đi, lát nữa có kết quả thì đừng khóc".
Ông ta rất tin tưởng vào sức mạnh của Ngân Hoa Bà Bà, tin tưởng rằng bà ta có thể đánh bại tất cả đối thủ trong mật thất.
Ngay cả lão độc vật cũng sẽ không có hy vọng sống sót trước mặt Ngân Hoa Bà Bà.
Lam Hữu Danh thấy Thạch Phá Thiên vẫn còn tâm tư cãi nhau với Mã Gia Vĩ thì chỉ có thể cười khổ, liếc mắt sang Lam Hinh đang đứng bên cạnh nhắm mắt cầu nguyện, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Nhà họ Lam rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà phải gặp chuyện này?"
Lam Hinh nghe hết những lời mà bố của mình cùng với mấy người Thạch Phá Thiên đang nói nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, yên lặng cầu nguyện.
Cô ấy tin rằng Trịnh Sở sẽ không thua, anh nhất định sẽ thắng.
.
Chương : Những Người Còn Sống
Khi làn khói độc màu xanh dần dần tan biến mất thì cảnh tượng bên trong mới được hé lộ.
Phần lớn nhân sĩ quyền quý bên ngoài mật thất đều há hốc mồm lớn đến mức có thể nhét cả một quả táo vào, bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho thất kinh hồn vía.
"Làm sao có thể, lão độc vật sao có thể chết như vậy được?", có rất nhiều người không thể tin vào mắt mình, ông già kia là luyện cổ tông sư đến từ khu đông nam, không ngờ lại chết ở đây thế này.
“Lúc nãy có quá nhiều khói độc che phủ cho nên không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì”, cũng có rất nhiều người tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Mã Gia Vĩ vốn đang rất tự đắc, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì liền hừ lạnh nói: "Chẳng qua là có võ giả của nhà họ Trịnh bảo vệ hắn ta thôi, nếu như không có võ giả nhà họ Trịnh bảo vệ thì tên nhóc mà ông mang đến đã chết từ lâu rồi".
"Ngay khi gặp Ngân Hoa Bà Bà thì cho dù là võ giả của Trịnh gia cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu".
Thạch Phá Thiên không quan tâm đến sự chế giễu của Mã Gia Vĩ một chút nào, ông ta cười nói: "Có bản lĩnh thì Ngân Hoa Bà Bà của ông cứ thử đánh bại cậu ta đi".
Trong lòng ông ta bây giờ không hiểu tại sao lại dâng lên sự tự tin, rất tin tưởng rằng cho dù Trịnh Sở gặp Ngân Hoa Bà Bà thì cũng có thể đối chiến.
Suy cho cùng, may mắn cũng là một loại sức mạnh.
Lam Hữu Danh kêu lên đầy phấn khích, không ngờ Trịnh Sở lại nhiều lần tạo nên kỳ tích như vậy, hôm nay Trịnh Sở chắc chắn sẽ có được Long Môn Lệnh.
Tất cả những chuyện này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ lúc ông ta ngất đi.
Lam Hinh đang nhắm mắt lại lắng nghe mọi người đang bàn tán, biết Trịnh Sở vẫn chưa chết thì khóe miệng liền nở một nụ cười ngọt ngào, tiếp tục cầu nguyện cho Trịnh Sở.
Sau khi Trịnh Sở giải quyết xong lão độc vật thì anh lại cùng với Trần Anh chậm rãi đi về phía Long Môn Lệnh.
Thần thức của anh có thể cảm nhận được rõ ràng hiện giờ trong mật thất này ngoại trừ anh cùng Trần Anh thì còn có hai người khác.
Một người đang ở phía sau Trịnh Sở có thân pháp vô cùng quỷ dị, trên người tản ra tà khí âm lãnh.
Một người khác đang ở vị trí của Long Môn Lệnh, khí tức nóng rực như nham thạch nóng chảy.
Cho dù Trịnh Sở cảm nhận được sự tồn tại của hai người này thì anh cũng không quá bận tâm, giống như anh chỉ vừa cảm nhận được sự xuất hiện của hai con kiến hôi, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm chết chúng.
Anh vẫn chậm rãi cùng với Trần Anh bước đến phía trước căn phòng đặt Long Môn Lệnh.
Căn phòng này được đúc đặc bằng đá hoa cương, không có lắp cửa cũng không có chốt mở.
Long Môn Lệnh đang được đặt ở đây.
Trịnh Sở liếc nhìn vách tường đá hoa cương, dùng thần thức truyền lệnh cho con rối Trần Anh ở phía sau, ý bảo cô ta thi triển công kích đánh vỡ vách tường đá hoa cương trước mặt.
Trần Anh vừa nhận lệnh của Trịnh Sở thì ngay lập tức vận khí kình lên lòng bàn tay sau đó tung ra một quyền cực mạnh vào vách tường đá hoa cương.
Ầm!
Dưới một quyền cực mạnh của Trần Anh, vách tường dường như đã trở thành một miếng đậu hũ, ngay lập tức văng tung tóe làm lộ ra một khoảng không gian rộng khoảng một mét bên trong.
Một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen mặc một chiếc quần đùi màu trắng và để kiểu tóc xù lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Trịnh Sở và Trần Anh.
Bên ngoài phòng, mọi người có thể thấy tại nơi đặt Long Môn Lệnh còn có một vị cao thủ.
Tất cả mọi người đều bắt đầu xì xào bàn tán: "Sao lại như vậy, sao bên trong mật thất lại còn có người khác?"
"Ông Trần, ông định làm gì vậy?", có người bạo dạn bất mãn lên tiếng với Trần Hâm ngồi trên ghế cao.
Trần Hâm nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người dưới đài thì chỉ lạnh lùng nói: "Đây là địa bàn của tôi, tôi cử thêm một võ giả khác vào đó thì sao?"
Ông ta nói xong lời này thì còn sẵng giọng nói thêm: "Ai không phục thì cứ bước ra đây".
Giọng Trần Hâm trầm xuống và tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Đùa thôi, làm gì có ai không biết Trần Hâm là con người như thế nào?
Một khi Trần Hâm tức giận thì không có ai ở đây có thể gánh chịu nổi cơn thịnh nộ đó, thậm chí người chọc giận còn có thể chết ở nơi này.
Bọn họ đều là ông lớn ở địa bàn của mình, tất nhiên là không muốn tự mình tìm chết, phải sống mới có thể tiếp tục hưởng phúc được.
Thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh trở lại, Trần Hâm cười nói: "Tiếp tục xem đi".
Trong lòng của ông ta rất tự tin cho rằng vị pháp sư da ngăm cảnh giới nhập đạo đỉnh phong bên trong mật thất nhất định có thể thắng được tất cả.
Pháp sư cảnh giới nhập đạo đỉnh phong có thực lực tương đương với võ đạo tông sư trong giới võ giả.
Nhưng chỉ cần không bị áp sát thì thực lực của pháp sư nhập đạo đỉnh phong còn đáng sợ hơn võ đạo tông sư nhiều lần, rất khó để đối phó.
Bởi vì quá trình tu luyện quá khắc nghiệt, yêu cầu lại quá cao cho nên số lượng pháp sư rất thưa thớt, thường mấy chục năm mới có thể gặp được một vị pháp sư cảnh giới nhập đạo đỉnh phong.
Trịnh Sở nhìn thấy vị pháp sư cảnh giới nhập đạo đỉnh phong ở trước mặt thì chỉ nói: "Ông không phải là người của đất nước này".
"Đúng vậy", người đàn ông tóc xù nói thứ tiếng Hoa Hạ không chuẩn đáp lời, trong giọng nói còn có chút phấn khích.
Trịnh Sở lại hỏi: "Bọn họ đã hứa cho ông cái gì mà khiến cho ông phải liều mạng chạy đến Hoa Hạ này đánh nhau?"
Người đàn ông tóc xù lạnh lùng nói bằng thứ tiếng Hoa Hạ không được tự nhiên: "Tất nhiên là do tao muốn trở nên mạnh mẽ hơn".
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì nhiệt độ bên trong mật thất lại đột nhiên tăng cao, Trịnh Sở và Trần Anh như đang ở trong một lò nướng.
Trịnh Sở cảm nhận được nhiệt độ rất cao trong mật thất thì chỉ mỉm cười nói: "Không tệ, không ngờ trên địa cầu lại có người đạt được tới cảnh giới này".
Lúc đầu anh cho rằng linh lực trên địa cầu quá loãng gây nên khó khăn rất lớn cho người muốn tu tiên.
Không ngờ vị người đàn ông tóc xù này lại có thể tu luyện đến trình độ cao như vậy.
Đáng tiếc, cho dù người đàn ông tóc xù này có tu luyện đến cảnh giới tiên thiên cũng vô dụng, với kinh nghiệm sử dụng thuật pháp và số lượng thuật pháp mà ông ta nắm giữ thì ông ta chắc chắn không phải là đối thủ của Trịnh Sở.
Ngay khi Trịnh Sở cùng người đàn ông tóc xù chuẩn bị đối chiến thì lại có thêm một tiếng cười âm lãnh từ bên ngoài truyền đến.
“Không ngờ những người còn sống đều đang ở đây”, Ngân Hoa Bà Bà có cái đầu nhẵn nhụi cùng răng nanh sắc nhọn mọc ra khỏi miệng đã tới, hai mắt bà ta đã đỏ ngầu lại còn có vết máu chảy xuống, toàn bộ khuôn mặt trông vô cùng đáng sợ.
Sau lưng bà ta có hư ảnh của một con quỷ dữ, con quỷ dữ này tay phải cầm lưỡi liềm tay trái cầm trường kiếm, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Trịnh Sở, Trần Anh cùng pháp sư đầu xù.
"Ăn sạch, ăn sạch các ngươi", thanh âm của Ngân Hoa Bà Bà vô cùng cổ quái giống như ma âm vọng đến từ địa ngục, bà ta xông thẳng về phía người đàn ông tóc xù.
Người đàn ông tóc xù tuy không phải là người Hoa Hạ nhưng cũng có những hiểu biết nhất định về Ngân Hoa Bà Bà.
Nét mặt của ông ta trở nên nghiêm túc, không ngờ lại gặp người của quỷ vu giáo ở đây.