Chương : Tự Phế Hai Chân Đi
Nét mặt của Thạch Khoan đông cứng, hắn ta vô cùng sợ hãi, liên tục gật đầu nói: "Tôi đồng ý".
Trịnh Sở nhìn sang đám người Lam Hữu Danh cùng Lam Hiến rồi lãnh đạm nói: "Còn các người có đồng ý không?"
“Đồng ý”, Lam Hữu Danh thấy mình bị Trịnh Sở nhìn chằm chằm thì vô cùng hoảng sợ, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Lam Hiến cũng gật đầu lia lịa, sao gã dám cãi lời một người như Trịnh Sở chứ.
Đây là người đã giết chết được Chu đại sư, hơn nữa sau trận chiến còn không có một vết thương nào trên người.
Sức mạnh của anh tuyệt đối vượt xa khả năng mà bọn họ có thể chống cự.
Trịnh Sở nhìn sang Lam Hinh rồi nói: "Những gì tôi hứa với cô tôi đã làm được rồi".
Lam Hinh khẽ cười, cô ấy thật sự không thể ngờ rằng Trịnh Sở thực sự có thể giúp cô ấy giải quyết chuyện này.
“Cảm ơn cậu Trịnh”, Lam Hinh mỉm cười, trong lòng rất vui mừng, từ nay về sau cô ấy có thể rời khỏi nhà họ Lam, ra bên ngoài tự lực cánh sinh.
Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh đều không phải kẻ ngốc, thấy mọi chuyện đã ổn định thì lập tức muốn mời Trịnh Sở ở lại ăn cơm.
Về phần Chu Tư Vũ, bọn họ đã quên đi sự tồn tại của ông ta từ lâu.
Trịnh Sở nghe Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh mời thì chỉ cười lạnh đáp: "Ăn cơm thì thôi đi".
Sau đó anh còn nói thêm: "Vật phẩm mà ông đã hứa cho Chu Tư Vũ lúc nãy là gì?"
Trịnh Sở tin rằng vật phẩm có thể khiến cho một tông sư cảnh giới hóa huyền phải động tâm thì tuyệt đối không phải vật phẩm tầm thường.
Thạch Phá Thiên nở nụ cười nịnh nọt, nhìn Trịnh Sở cung kính nói: "Cậu Trịnh, chỉ là hai viên ngọc ba màu mà thôi".
“Hai viên ngọc ba màu?”, nét mặt Trịnh Sở bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Thạch Phá Thiên cho rằng Trịnh Sở không biết gì về ngọc ba màu cho nên nhanh chóng giải thích: "Mỗi một viên ngọc ba màu đều là vật vô giá, khó khăn lắm tôi mới có thể kiếm được hai viên".
“Bây giờ trong tay ông thật sự có hai viên ngọc ba màu sao?”, Trịnh Sở lãnh đạm nhìn Thạch Phá Thiên hỏi.
Thạch Phá Thiên vừa nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Sở thì chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân cho nên ông ta không dám nói dối.
"Bây giờ tôi thật sự có hai viên ngọc ba màu, năm xưa tôi cũng chỉ vô tình có được, sau khi nghe Thiên Nguyên đạo nhân nói đó là ngọc ba màu có thể kéo dài tuổi thọ, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của võ giả thì tôi mới biết".
“Đưa toàn bộ ngọc ba màu cho tôi”, Trịnh Sở lãnh đạm nói thẳng.
Thấy Trịnh Sở muốn lấy hết ngọc ba màu thì Thạch Phá Thiên đã muốn trở mặt ngay tại chỗ, nhưng Trịnh Sở quá mạnh, nếu như ông ta dám trở mặt thì chỉ có thể khiến cho nhà họ Thạch bị tiêu diệt.
"Tôi có thể giữ lại một viên không?", Thạch Phá Thiên cò kè mặc cả nói.
Thạch Phá Thiên biết rất rõ giá trị của ngọc ba màu.
“Không!”, Trịnh Sở lạnh lùng nói, ra hiệu cho Thạch Phá Thiên mau lấy ngọc ba màu ra càng sớm càng tốt.
Thạch Phá Thiên cảm thấy nếu như mình còn trì hoãn thì toàn bộ nhà họ Thạch có thể bị xóa sổ.
Nở nụ cười trên môi, ông ta nói với Trịnh Sở: "Cậu Trịnh, tôi sẽ đi lấy ngay".
Trịnh Sở nhìn Thạch Phá Thiên rời đi, trong lòng cũng không sợ âm mưu quỷ kế của ông ta.
Chỉ cần bản thân đủ mạnh thì cho dù đối phương có âm mưu quỷ kế gì anh cũng có thể phá được.
Lam Hữu Danh lững thững chạy tới chỗ Trịnh Sở, nở nụ cười trên mặt nói: "Cậu Trịnh, lúc nãy đã đắc tội đến cậu rồi, xin cậu đừng để ý".
"Nếu như anh thích em gái của tôi thì tôi sẽ gả em gái của tôi cho anh", Lam Hiến bật cười nói.
Trịnh Sở nghe Lam Hữu Danh và Lam Hiến nói vậy thì chỉ lạnh lùng nói một tiếng: "Cút!"
Anh thật sự cảm thấy rất chán ghét hai bố con nhà này.
Lam Hữu Danh bị Trịnh Sở mắng, tuy rằng rất tức giận nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Ông ta biết rõ sức mạnh của Trịnh Sở, cãi lại lời anh chính là tự tìm đường chết.
Nhưng đám người Lam Hữu Danh thật sự không hiểu, nếu như Trịnh Sở không thích Lam Hinh thì tại sao anh phải giúp Lam Hinh và Thạch Khoan ly hôn?
Lam Hữu Danh và Lam Hiến thấy Trịnh Sở phớt lờ họ, mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng họ không dám để lộ ra ngoài vì sợ rằng mình sẽ bị Trịnh Sở giết chết.
Không bao lâu sau Thạch Phá Thiên đã cầm trên tay một chiếc hộp gỗ màu đen tinh xảo chạy đến chỗ Trịnh Sở.
Khi đến chỗ Trịnh Sở, ông ta cẩn thận đưa chiếc hộp gỗ đen tinh xảo cho Trịnh Sở rồi nói: "Đây là hai viên ngọc ba màu".
Nói đến đây, trong lòng Thạch Phá Thiên có chút không nỡ, hai viên ngọc ba màu này là bảo bối vô giá, ông ta thật sự không muốn dâng nó cho Trịnh Sở.
Trịnh Sở không cần mở chiếc hộp gỗ đen ra, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được mùi của ngọc ba màu bên trong chiếc hộp gỗ đen.
Anh cầm hộp gỗ màu đen trong tay, liếc nhìn sang Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm nói: "Hai người hết lần này tới lần khác đều không thay đổi, hôm nay các người muốn thế nào?"
Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm ban đầu dựa vào hai người chống lưng là Thạch Phá Thiên và Chu Tư Vũ cho nên hoàn toàn không coi Trịnh Sở ra gì.
Bây giờ nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Trịnh Sở khiến cho ngay cả Thạch Phá Thiên cũng sợ chết khiếp, thậm chí còn giết chết Chu Tư Vũ.
Trong lòng Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm vô cùng sợ hãi, không còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Trịnh đại sư, lúc trước do tôi có mắt như mù, xin cậu tha cho tôi một lần đi", Thạch Vĩ Hâm nghẹn ngào run rẩy nói.
"Trịnh đại sư, lúc trước là do tôi không đúng, tôi không nên ức hiếp Lam Hinh, không nên chiếm lấy công lao, tất cả đan dược đều là do Lam Hinh xin được, bây giờ tôi đồng ý ly hôn với cô ấy, anh tha cho tôi một lần đi, về sau tôi không dám nữa", Thạch Khoan đã bị dọa đến mức muốn tè cả ra quần.
Trịnh Sở vẫn lạnh lùng nhìn hai người trước mặt như nhìn hai con kiến hôi, nói: "Các người tự phế hai chân mình đi".
Thạch Khoan nghe Trịnh Sở muốn phế đi đôi chân của mình thì run rẩy không thôi, nếu như vậy về sau hắn ta sẽ trở thành một tên què.
Hắn ta sống chết không đồng ý, liền đưa mắt nhìn về phía Thạch Phá Thiên, hi vọng Thạch Phá Thiên có thể cứu mình, nói đỡ cho mình vài lời trước mặt Trịnh Sở.
Thạch Vĩ Hâm lộ ra ánh mắt đau khổ, cũng nhanh chóng nhìn về phía Thạch Phá Thiên, hi vọng bác cả có thể cứu lấy đôi chân của mình.
Nếu như không còn hai chân thì về sau sao hắn có thể tiếp tục hưởng thụ thời gian vui vẻ với mấy em gái trong mấy quan bar được..
Chương : Xin Cậu Trịnh Giúp Đỡ
Thạch Phá Thiên vô cùng sợ Trịnh Sở, nhưng ông ta cũng hiểu được ánh mắt của con cháu mình, ông ta do dự một lát, cuối cùng mới mở miệng nói: "Trịnh đại sư, hai đứa này trẻ người non dạ, cậu có thể tha cho bọn chúng một lần không?"
Trịnh Sở không hề muốn nể mặt Thạch Phá Thiên, chỉ thản nhiên nói: "Tôi cho các người một phút, nếu như các người không tự phế thì tôi sẽ đích thân ra tay".
Giọng nói của anh rất lạnh lẽo, nghe như đang nói chuyện với đám cầm thú.
Thạch Phá Thiên nghe giọng điệu của Trịnh Sở thì biết chắc nếu như để anh đích thân ra tay thì thứ mà con cháu ông ta mất đi không chỉ có một đôi chân.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi một lát, cuối cùng ngưng tụ khí kình lên hai tay rồi bước về phía Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm.
Thạch Khoan nhìn thấy bố mình chuẩn bị phế đôi chân của mình thì sợ tới mức thất thanh kêu lên: "Á, bố mau dừng tay lại đi!"
Thạch Vĩ Hâm biết lần này không thể chạy thoát, chỉ có thể hét lên: "Bác cả, nhẹ thôi, cháu sợ đau lắm!"
Răng rắc!
Thạch Phá Thiên ra tay rất nhanh, trong tích tắc xương chân của Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm đã bị đánh gãy vụn, cho dù có đến bệnh viện chữa trị cũng không thể phục hồi.
Ông ta ra tay rất nặng, chỉ có như vậy thì mới có thể khiến cho Trịnh Sở tin rằng hai người này đã thật sự bị tàn phế.
Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm bị phế đi đôi chân thì đau đớn đến mức ngất đi ngay tại chỗ.
Sau khi làm xong việc, tâm trạng của Thạch Phá Thiên hết sức tồi tệ, dù sao chính tay ông ta đã tự phế đi đôi chân của con trai mình, trong lòng ông ta cũng cảm thấy đau đớn không thôi.
Nhưng nếu như ông ta không phế đi đôi chân của con trai mình thì Trịnh Sở chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Thạch.
“Trịnh đại sư, bây giờ con trai và cháu trai của tôi đã mất đi hai chân”, Thạch Phá Thiên vẫn cung kính nói, không dám tỏ thái độ với Trịnh Sở.
Trịnh Sở ừ một tiếng, anh cầm chiếc hộp gỗ đen trong tay, xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nói: "Tôi còn có một chuyện muốn nói".
“Có chuyện gì?”, Thạch Phá Thiên nghe Trịnh Sở nói vậy thì tim đập nhanh hơn, lo lắng Trịnh Sở sắp nói ra một chuyện mà ông ta không thể nào làm được.
Sau lưng Lam Hữu Danh và Lam Hiến đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, rất lo lắng mình sẽ trở thành Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm tiếp theo.
Lam Hinh cũng rất tò mò, không biết Trịnh Sở còn có chuyện gì quan trọng muốn nói.
Trịnh Sở nhìn sang Lam Hữu Danh, chậm rãi nói: "Tôi muốn Lam Hinh trở thành người nắm quyền trong nhà họ Lam".
Lam Hữu Danh nghe vậy thì khẽ run lên, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn mấy lần.
"Cậu Trịnh, không phải tôi không muốn đồng ý yêu cầu của cậu, chỉ có điều Lam Hinh vẫn còn nhỏ, chưa có khả năng..."
Lam Hữu Danh còn chưa kịp nói xong thì Trịnh Sở đã lạnh lùng nói: "Tôi không thích nghe những điều vô nghĩa".
"Được rồi, tôi sẽ lập tức để cho Lam Hinh tiếp quản hết mọi việc trong nhà", Lam Hữu Danh nghe Trịnh Sở nói xong thì không dám nhiều lời vô nghĩa nữa, ngay lập tức đồng ý để cho Lam Hinh tiếp quản công việc của nhà họ Lam.
Lam Hinh không hiểu tại sao Trịnh Sở lại phải làm như vậy.
Với địa vị của Trịnh Sở ở Vạn Thảo Cốc thì anh không cần thiết phải đẩy cô ấy lên làm người nắm quyền nhà họ Lam.
Chẳng mấy chốc Lam Hinh đã hiểu ra rằng Trịnh Sở chỉ đang nghĩ cho cô ấy, bởi vì nếu không có Trịnh Sở bên cạnh thì Lam Hinh chắc chắn sẽ gặp phải nhiều sự ức hiếp khác đến từ nhà họ Lam và nhà họ Thạch.
Trịnh Sở nhìn Lam Hữu Danh nói: "Đừng giở trò với tôi. Một khi tôi phát hiện ra ông không làm đúng như lời ông nói thì ông phải tự gánh lấy hậu quả".
Nói xong lời này anh cũng không thèm nhìn đến Lam Hữu Danh nữa, ngay lập tức đi thẳng ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Thạch.
Lam Hữu Danh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Tôi nhất định sẽ không làm trái mệnh lệnh của cậu Trịnh".
Nói xong, ông ta nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trịnh Sở, thầm lẩm bẩm trong lòng: "Lam Hinh trở thành chủ nhà họ Lam có thể cũng là một may mắn cho nhà họ Lam".
Tất nhiên, chuyện này là phúc hay họa thì phải đợi thời gian lâu dài mới xác định được, việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết chuyện của nhà họ Triệu.
Lam Hữu Danh nhìn Thạch Phá Thiên nói: "Phá Thiên, bây giờ Chu đại sư đã chết, nếu Triệu gia đột nhiên ra tay thì chúng ta phải làm sao?"
Thạch Phá Thiên nghe Lam Hữu Danh nói vậy thì trong lòng cũng rất rối rắm.
Cho dù đã thoát khỏi cơn thịnh nộ của Trịnh Sở nhưng nhà họ Thạch vẫn phải đối mặt với nhà họ Triệu.
Đây là nguy cơ mà nhà họ Thạch phải đối mặt, phải giải quyết được nguy cơ này thì nhà họ Thạch mới có thể tồn tại lâu dài.
Thạch Phá Thiên nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy rối rắm một hồi lâu.
Khi bóng lưng Trịnh Sở dần khuất khỏi tầm mắt của ông ta, ông ta mới bắt đầu kêu lớn lên: "Cậu Trịnh, tôi có một chuyện muốn nhờ, hy vọng cậu Trịnh có thể hỗ trợ".
Sau khi Thạch Phá Thiên nói xong, Trịnh Sở không hề đáp lại mà chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Thạch Phá Thiên tiếp tục nói với giọng điệu kính cẩn: "Tôi còn biết tung tích của hai viên ngọc ba màu khác, mong Trịnh đại sư có thể ra tay giúp đỡ nhà họ Thạch chúng tôi".
Trịnh Sở nghe Thạch Phá Thiên nói vậy thì nét mặt vẫn phẳng lặng như mặt nước, bình thản nói: "Có chuyện gì nói nhanh đi".
Lúc này anh cần rất nhiều ngọc ba màu để chữa trị thể chất huyền âm của Hứa Thanh Vân, để khi cô gặp đại nạn vẫn có thể bình an.
Về phần kéo dài tuổi thọ, trừ phi có liên quan với tu tiên giả như Trịnh Sở, nếu không thì ngày xảy ra đại nạn sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy Trịnh Sở cuối cùng cũng dừng lại, Thạch Phá Thiên rất kích động, nghĩ rằng đã có thể giải quyết được chuyện phiền phức với nhà họ Triệu.
Ông ta nuốt nước miếng nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: "Cậu Trịnh, nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền sắp tổ chức hội thưởng long, nếu nhà họ Thạch chúng tôi thua ở hội thưởng long thì thành phố Nam Kiến liền trở thành địa bàn của nhà họ Triệu, đến lúc đó Lam Hinh cho dù có trở thành chủ nhà họ Lam cũng chẳng có ý nghĩa gì".
Những gì Thạch Phá Thiên nói đều là sự thật, bây giờ sức mạnh của nhà họ Triệu ngày càng lớn, đột nhiên lại muốn trở thành thế lực đứng đầu tỉnh Thiên Xuyên, muốn phát triển và củng cố thế lực của nhà họ Triệu đồng thời hiệu lệnh toàn tỉnh Thiên Xuyên.
Trịnh Sở nghe Thạch Phá Thiên nói vậy thì cũng không cảm thấy hứng thú gì với trận quyết đấu của bọn họ, chỉ thản nhiên nói: "Đến lúc đó nếu như ông không lấy ra được ngọc ba màu thì ông cũng phải tự gánh lấy hậu quả".
Thạch Phá Thiên nghe Trịnh Sở nói xong liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng, ông ta lập tức nói: "Chắc chắn rồi, chỉ cần cậu Trịnh giúp cho thành phố Nam Kiến chúng tôi chiến thắng thì tôi nhất định sẽ cho cậu biết tung tích của hai viên ngọc ba màu".