Thạch Khoan ở một bên nghe thấy lời của bố, nổi nóng nói: “Bố à, chắc chắn là người của phía nhà họ Triệu phái đến”.
Hắn ta nói xong câu này xong dừng một chút lại nói: “Đám ngu xuẩn nhà họ Triệu, không ngờ nhà họ Thạch chúng ta mời được Chu đại sư đến”.
Thạch Phá Thiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Nhà họ Triệu đáng chết, bây giờ đã bắt đầu làm loạn rồi”.
Ông ta nói xong câu này, ánh mắt nhìn sang Chu Tư Vũ từ nãy vẫn chưa lên tiếng, giọng điệu trở nên cung kính: “Chu đại sư, chuyện này xin phiền đến ông rồi”.
Cảnh giới võ đạo của Thạch Phá Thiên vốn không mạnh, chỉ là cảnh giới đỉnh phong minh kình, chỉ cách cảnh giới hóa huyền một chút.
Điều này đã nhốt ông ta hơn mười năm, vẫn không thể đột phá.
Thanh niên đến gây chuyện có thể dễ dàng đánh bại tám võ giả cảnh giới minh kình của ông ta phái ra, đối phó với anh không phải như với trẻ con.
Không gọi Chu đại sư ra mặt, lần này nhà họ Thạch thực sự xong đời.
Chu Tư Vũ nghe thấy lời của Thạch Phá Thiên, chậm rãi lên tiếng nói: “Cũng được, coi như vận động làm nóng cơ thể trước khi đến thành phố Minh Hiền vậy”.
Ông ta nói xong câu này, cất bước chân chậm rãi đi đến chỗ Trịnh Sở.
Thạch Phá Thiên thấy Chu Tư Vũ đi ra ngoài, lập tức đi theo ra.
Ông ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng tên nhóc đến gây chuyện bị Chu Tư Vũ đánh chết.
Đương nhiên hai người Lam Hữu Danh, Lam Hiến sẽ không ngồi ở đây, cũng đi theo Thạch Phá Thiên ra ngoài.
Lúc này Trịnh Sở nhìn Thạch Vĩ Hâm ngã dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt đau đớn, anh lạnh lùng cất bước chân đi về phía biệt thự của Thạch Phá Thiên.
Những người vây xem thấy Trịnh Sở khí thế cường mạnh như vậy, lại đánh cho Thạch Vĩ Hâm của nhà họ Thạch đến mức này, cũng phải bất giác run sợ.
Đồng thời bọn họ rất hiếu kỳ, màn hài kịch hôm nay, Thạch Phá Thiên sẽ xử lý thế nào.
Hay là thanh niên trước mắt sẽ phá nhà họ Thạch đến long trời lở đất.
Trái tim Lam Hinh đập thình thịch chạy theo, trong lòng vô cùng bất an.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô ấy, hôm nay chắc chắn sẽ có rắc rối lớn.
Cô ấy hơi hối hận, không nên bảo Trịnh Sở đến vào hôm nay.
Một lúc sau.
Trong đám đông vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Tiếp sau đó thì nhìn thấy một đám người đi về phía bọn họ.
Có người nhận ra thân phận của Chu Tư Vũ, kinh hãi nói: “Việc này… không ngờ hôm nay Chu đại sư cũng có mặt ở đây”.
“Chu đại sư là tông sư đứng thứ tám mươi mốt trong xếp hạng tông sư Hoa Hạ”.
“Lần này có kịch hay để xem rồi”.
Lam Hinh nghe tiếng những người xung quanh bàn tán xôn xao trong lòng càng căng thẳng, nhìn sang Trịnh Sở, lo sợ hôm nay mình sẽ hại chết anh.
Cho dù Trịnh Sở có lợi hại đi nữa, trong mắt Lam Hinh cũng không lợi hại bằng Chu Tư Vũ.
Dù sao Chu Tư Vũ đã hơn trăm tuổi, lại là một trong số một trăm tông sư cường mạnh.
Kinh nghiệm đối chiến phong phú, thực lực cực mạnh, Trịnh Sở vốn không thể sánh được.
Trịnh Sở nghe thấy những lời bàn tán của đám người xung quanh, vẻ mặt bình tĩnh như thường, không lộ ra chút hoảng sợ nào.
Mọi người thấy dáng vẻ Trịnh Sở bình tĩnh như vậy, trong lòng đều khinh thường.
Bọn họ cho rằng Trịnh Sở không biết tông sư đứng trong top một trăm tông sư Hoa Hạ đáng sợ đến mức nào.
Càng không biết tông sư võ đạo đứng thứ tám mươi mốt như Chu Tư Vũ khủng bố đến thế nào.
Chu Tư Vũ với cơ thể già nua, tay cầm cây trượng, cất bước chân chậm rãi, đi về phía Trịnh Sở.
Đám người vây xem nhìn Chu Tư Vũ, tự động nhường ra một lối đi, không dám có chút bất kính với ông lão cao tuổi này.
Phía sau Chu Tư Vũ, ánh mắt Thạch Phá Thiên, Thạch Khoan hiện lên tia hung ác, hận không thể lập tức giết chết kẻ gây chuyện này.
Đám người Lam Hữu Danh lại bày vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời đứng phía sau, yên lặng quan sát hình tình của sự việc.
Chỉ lúc sau, Chu Tư Vũ đã đến trước mặt Trịnh Sở.
Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ như ngọn đuốc, khiến lòng người phát hoảng.
Chu Tư Vũ quan sát kỹ Trịnh Sở một lượt, phát hiện trong cơ thể anh không có khí tức của riêng võ giả, chỉ như người bình thường.
Trong lòng ông ta nghi hoặc, nếu Trịnh Sở thực sự là người bình thường, vậy thì tại sao tám võ giả minh kình lại không thể giải quyết được Trịnh Sở.
Bỗng nhiên, Chu Tư Vũ nghĩ đến một khả năng, Trịnh Sở trông như người bình thường, trên thực tế là một tu pháp giả.
Nhưng kể cả là tu pháp giả thì đã làm sao, với độ tuổi của Trịnh Sở, vốn không có tư cách đạt đến cảnh giới đỉnh phong nhập đạo.
Một khi bị võ giả lại gần, sẽ yếu đuối như con kiến, có thể kết liễu đời cậu ta trong phút chốc.
Thạch Khoan thấy Trịnh Sở và Lam Hinh đứng với nhau, ánh mắt lộ tia hung ác, không ngờ Trịnh Sở lại chưa chết, còn đứng bên cạnh Lam Hinh.
Hắn ta nổi giận đùng đùng, gầm thét nói: “Trịnh Sở, mày thật to gan, lần trước ở Vạn Thảo Cốc chưa chết, hôm nay còn dám đến nhà họ Thạch tao gây chuyện”.
Trịnh Sở có ấn tượng rất xấu về Thạch Khoan, bây giờ nghe thấy lời của Thạch Khoan, cất giọng lạnh nhạt nói: “Câm miệng”.
Vừa nói, tay phải anh tát một cái vào hư không.
Bốp!
Bên má phải của Thạch Khoan như bị tát mạnh một cái, sưng đỏ cả một mảng, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
“Mày…”, Thạch Khoan giận dữ, Trịnh Sở ngông cuồng quá mức rồi, nơi này là thành phố Nam Kiến, là địa bàn của nhà họ Thạch hắn ta, Trịnh Sở lại ngông cuồng đến mức tát vào mặt Thạch Khoan trên địa bàn của hắn ta.
Thạch Khoan nhìn Thạch Phá Thiên với ánh mắt đáng thương, ấm ức nói: “Bố, tên này ức hiếp người quá đáng, lần trước ở Vạn Thảo Cốc đã ức hiếp con một lần, hôm nay lại ức hiếp con ngay tại nhà chúng ta”.
Lúc này Thạch Phá Thiên nhìn Trịnh Sở, trong lòng đầy kinh ngạc, không ngờ hôm nay anh lại đến đây.
Ở trong hội cược thạch lần trước, bản lĩnh mà Trịnh Sở thi triển ra đã khiến ông ta sốc nặng, đến bây giờ ông ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
Thạch Phá Thiên cho rằng phía sau Trịnh Sở chắc chắn có thế lực đáng sợ, nếu không tuyệt đối sẽ không đạt được đến mức này trong khi còn trẻ như vậy.
“Người anh em, hôm nay đến đây làm gì?”, Thạch Phá Thiên không quan tâm đến tiếng kêu khóc của Thạch Khoan, nhìn Trịnh Sở cười nói.
Trịnh Sở cất giọng lạnh nhạt nói: “Lam Hinh muốn ly hôn với con trai ông, ông có ý kiến không?”.