Vô Thanh Hí 1938

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Thập Nhất có mặt tại khách sạn Hòa Bình đúng giờ hẹn với Tưởng Lệ Vân. Vừa đẩy cửa ra hắn đã bị sửng sốt, trong phòng không những đủ mặt các vị thúc bá anh em Tưởng gia, Trình Nhất Nặc, Trịnh Thừa Chi, mà cả La Chí Minh đã quyết định rời đi cũng thấy đến. Đường Thập Nhất mỉm cười, đi tới trước mặt Tưởng Lệ Vân, “Dì Vân à, cháu cứ tưởng chỉ là bữa cơm rau thôi mà, biết đông các thúc bá anh em đến thế này dì phải nhắc cháu tới sớm hơn chứ!”

“Thập Nhất à, lại đây, bọn ta ngồi bên đây nói chuyện.” Tưởng Lệ Vân nhường vị trí chủ tọa bàn tiệc cho Đường Thập Nhất, những người khác cũng dựa theo thứ bậc mà ngồi xuống, còn lại người hầu đứng xung quanh, bầu không khí phút chốc trở nên nghiêm túc, “Gần đây mọi người đều phải chịu khổ cả, Nhất Nặc với Thừa Chi thì khỏi phải kể rồi, cháu cũng bị lão đầu củ cải Yamamoto Yusuke sách nhiễu, đến La lão gia thì… hai da~ nói chung là ai cũng khổ, bữa hôm nay là dì Vân muốn mọi người vui vẻ ngồi với nhau lần cuối trước khi chia năm xẻ bảy mỗi nhà một phương, đừng khách sáo, cứ coi như mấy nhà chúng ta đóng cửa hàn huyên một phen đi.”

“Mỗi nhà một phương là sao?” Đường Thập Nhất nhíu mày nhìn quanh, ánh mắt hắn dừng trước tiên ở nhà kinh doanh tiệm bạc Trình Nhất Nặc, “Mọi người sẽ đi à?”

“Vàng thỏi trong nhà anh thành giấy lộn hết rồi, giờ mà không đi thì cả vàng ở ngân hàng Thụy Sĩ cũng bị chúng nuốt cả mất.” Trình Nhất Nặc lắc đầu, “Anh định đi Honolulu, Thừa Chi cũng muốn theo anh sang bển làm ăn.”

“Phải rồi, Thập Nhất à, Quảng Châu không thể ở được nữa đâu, bọn anh đã tìm đường đi hết rồi.” Trịnh Thừa Chi phụ họa.

Đường Thập Nhất liếc mắt qua La Chí Minh đang cúi đầu rồi quay đi, nhìn thẳng vào Tưởng Lệ Vân, “Dì Vân, dì có đi không?”

“Thập Nhất à, đàn bà như dì bình thường có bản lĩnh thế nào cuối cùng cũng phải theo chồng thôi. Lão gia nhà dì nói phải lùi về đại hậu phương, về đó rồi xoay xở làm ăn, kiếm tiền đóng góp cho quân ta kháng Nhật, như thế chẳng hơn tất cả chúng ta ở đây chờ lũ đầu củ cải cướp bóc ư.” Tưởng Lệ Vân nói, “Thập Nhất ơi, cháu đi với bọn dì đi. Cháu là đích tôn Đường gia, nhìn mặt mũi Thiết gia bọn dì làm sao nỡ để cháu mất ở đây được.”

“Mọi người yên tâm, Thập Nhất tuyệt đối sẽ không cản tiền đồ của mọi người.” Lòng Đường Thập Nhất đã thoáng lạnh, “Thế nhưng cháu sẽ không đi, cháu ở lại Quảng Châu đợi mọi người trở lại.”

“Thập Nhất, giờ không phải lúc giận lẫy.” Tưởng Lệ Vân bắt đầu lên giọng “trưởng bối”, “Cháu định ở lại làm Hán gian à?”

“Đương nhiên là không.”

“Chỉ sợ đến lúc đó không đến lượt cháu quyết định đâu.” Tưởng Lệ Vân vỗ mu bàn tay Đường Thập Nhất, “Cháu còn trẻ, không biết nông sâu. Giờ cháu có năm nghìn người trong tay, người Nhật đời nào chịu bỏ qua cho cháu? Chỉ cần Quảng Châu mất, chúng sẽ bắt cháu đầu hàng, đến lúc đó hơn chục khẩu súng chĩa vào đầu cháu, đồng ý thì sống, từ chối thì chết. Sẽ không có chuyện tỉ tê khuyên nhủ như dì Vân đang nói với cháu bây giờ đâu.”

“Dì Vân à, dì cũng thấy cháu có năm nghìn người đấy, đến lúc đó cùng lắm thì liều chết không từ, ngọc đá cùng tan với quân Nhật, ngày sau có lẽ còn được tòa bia tưởng niệm, thế tốt mà.” Đường Thập Nhất nhún vai, “Đồi Hoàng Hoa thì chắc không đủ cho năm nghìn người, không thì chúng cháu cùng chôn ở công viên Việt Tú cũng được, cháu thích chỗ ấy a.”

“Thập Nhất, cháu nghiêm túc đi!” Tưởng Lệ Vân bực mình gắt, “Cháu có biết cả dì Vân, cả các bác các chú đều rối ruột lắm không, cháu không làm Hán gian thì Đường gia coi như tuyệt tự; mà nếu để cháu giữ mình, cái ác danh Hán gian cũng làm chúng ta đau lòng. Cháu phải biết là chỉ cần cháu đầu hàng nghĩa là năm nghìn quân dưới trướng Đường gia đều trở thành Hán gian, đều là bọn tiếp tay cho giặc đánh người Trung Quốc chúng ta, đó là tội nghiệt a!”

“Thôi, cháu nhất định là không đi, mà cháu cũng sẽ không làm Hán gian.” Đường Thập Nhất thầm cười nhạt, “Nếu dì Vân không tin cháu cũng chẳng biết làm thế nào. Thôi thì chúng ta cứ cùng vui bữa nay, coi như cháu tiễn chân mọi người, đừng nói chuyện mất vui nữa…”

“Ăn uống thì vội gì, Thập Nhất à.” Trịnh Thừa Chi vội giữ Đường Thập Nhất lại, không cho hắn đứng dậy, “Nói thật nhé, hay là cậu giải tán năm nghìn quân đó đi, sau đó kể cả cậu muốn giữ mạng cũng là chuyện của cậu, bọn tôi thông cảm được mà.”

“Giải tán quân đội á?” Đường Thập Nhất phì cười, “Năm nghìn quân ấy Đường gia nuôi năm, sáu năm nay, bọn họ không có một cái nghề gì kiếm ăn trong tay, tôi bảo giải tán thì họ sống kiểu gì? Để Quảng Châu có thêm năm nghìn tên du côn thất nghiệp à, chưa kể mỗi người bọn họ đều là cao thủ, hóa ra tôi làm loạn cả cái thành phố này!”

“Thập Nhất không phải lo, bọn anh sẽ lo cho họ, một phần theo bọn anh đi Honolulu, một phần theo dì Vân đến đại hậu phương, ừ còn một phần ở lại bảo vệ em nữa, thế là vẹn toàn cả các bên nhé?” Trình Nhất Nặc buột miệng nói toạc ra ý đồ, lập tức hắn bị Tưởng Lệ Vân trừng mắt cho phải ngậm miệng lại.

“À, ra là thế.” Đường Thập Nhất lắc đầu, “Nhất Nặc, Thừa Chi, các anh định đến Honolulu tị nạn chứ đâu phải đi du lịch, dẫn đông người theo làm gì? Các anh chỉ cần tối đa hai trăm người bảo vệ là đủ rồi, còn đâu thì… tôi hiểu là các anh đang đòi người hộ dì Vân phải không?”

“Thôi được rồi, Nhất Nặc, Thừa Chi, mấy đứa không phải đóng vai ác thay dì nữa. Phải đấy, thực ra người muốn cháu giải tán quân đội chính là dì Vân này đấy.” Tưởng Lệ Vân thở dài, “Người ta đứng dưới mái hiên sao khỏi cúi đầu. Có việc xấu nào Tưởng Lệ Vân này chưa từng làm đâu? Nhưng dì đây cũng có một nguyên tắc không bao giờ vi phạm, đó chính là lời dạy Thiết gia để lại, tuyệt đối không thể ra tay với đồng bào mình, tuyệt đối không làm Hán gian! Thập Nhất, nếu thực sự cháu không hề định làm Hán gian thì cháu giao ngay binh phù ra đây đi, năm nghìn quân đó sẽ trở thành lực lượng kháng Nhật, như thế còn hơn ở lại Quảng Châu làm bia đỡ đạn a.”

“Phải rồi, làm du kích vẫn hơn làm Hán gian a.” bọn người còn lại cũng nhao nhao phụ họa, rõ ràng là đồng lòng muốn ép Đường Thập Nhất giao binh quyền. Đường Thập Nhất cụp mắt nghe Tưởng Lệ Vân nói hết lời, lại tiếp tục đợi đến khi đám đông bớt ầm ĩ mới ngẩng lên, đáp: “Dì Vân, cháu sẽ không giao binh quyền cho dì, nếu dì muốn cháu nói hai năm rõ mười cháu cũng không ngại, chỉ sợ làm vậy chính dì cũng bị mất mặt thôi.”

Tưởng Lệ Vân lại nhíu mày, bà ta đoán Đường Thập Nhất chỉ đang cố phô trương thanh thế, “Thập Nhất ạ, khỏi phải dài dòng làm gì, tóm lại ý các vị thúc bá ở đây đã quyết…”

“Dì Vân, chuyến thuốc phiện của dì thế nào rồi?” Đường Thập Nhất ngắt lời bà ta, “Gần đây quân Nhật kiểm soát chặt lắm đấy, dì lại mới đi Thượng Hải lâu như vậy cháu sợ dì không cáng đáng xuể nên phải nhờ người lo giúp.”

“… thuốc phiện nào, dì đã bảo sẽ không bắt tay với bọn Nhật bán thuốc phiện hại người Trung Quốc mà, dì rửa tay gác kiếm từ lâu rồi.”

“Ô vậy tức là chuyến hàng thuốc phiện đó không phải của dì ạ?” Đường Thập Nhất làm bộ kinh ngạc, “Chà vậy cháu phải bảo bọn Ác Hổ trả hàng về thôi.”

“Trả về, trả về ngay đi, trả ngay thứ thuốc độc ấy về Quảng Tây đi.”

“Dì Vân, sao dì biết số hàng ấy đến từ Quảng Tây?” Đường Thập Nhất đứng phắt dậy, hắn rút từ trong túi ra một tờ báo rồi ném toẹt xuống bàn, “Thôi nhé, dì nói láo nữa làm gì, số thuốc phiện ấy không phải của dì thì công yên quán () mới mở ở Thượng Hải là sao hả? Tôi có báo mới ra đây, Thượng Hải họ mới gửi tôi đấy, mặt dì trên ảnh cắt băng khánh thành đẹp lắm!”

“Đường Thập Nhất, tao giết người từ lúc mày còn nằm trong bụng mẹ đó!”

Tưởng Lệ Vân nhào đến định vồ lấy Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất lập tức đá ghế bắt bà ta tránh ra, “Dì Vân! Dì là trưởng bối, đừng làm trò khó coi như thế!” mấy gã công tử quanh đó cũng lên tiếng khuyên giải, nhưng Tưởng Lệ Vân bị Đường Thập Nhất bóc mẽ giờ đã bất kể mặt mũi, bà ta trừng mắt đe dọa Đường Thập Nhất, “Đêm nay nếu mày không giao binh quyền ra, tao đảm bảo mày sẽ phải khó coi hơn tao nhiều!”

“Dì Vân, không phải tôi kiêu ngạo đâu, nhưng kể cả tôi cho dì binh phù chắc gì dì đã dùng được lính của tôi.” Đường Thập Nhất cười lạnh đáp, “Dì giỏi thì cứ thử giết tôi mà cướp đi, để xem Chu Truyền Hi có chịu hầu hạ mợ Tưởng không, hay phải nói là mợ Tưởng định hầu hạ ông ta kiểu gì?”

“À giỏi, con hổ nhãi mọc răng rồi đấy.” trước sự khinh miệt của Đường Thập Nhất, Tưởng Lệ Vân giận đến bật cười, bà ta xô ba gã thiếu gia Trình, Trịnh, La ra rồi rút khẩu súng Browning nhỏ xinh dành cho nữ giới từ trong bóp ra, bắn một phát lên trần nhà, “Thế giới này nhỏ lắm, bé ngoan mới có kẹo ăn, không ngoan thì chỉ có đạn đồng thôi.”

“Dì Vân!” đám đông kinh hoàng la ó, đại khái là bọn họ không ngờ Đường Thập Nhất sẽ cứng rắn đến mức phải dùng đến bạo lực, lại sợ lúc nhạy cảm này mà để ra mạng người thì hỏng chuyện, họ vội vàng xúm vào khuyên nhủ Đường Thập Nhất, “Thập Nhất a! Cậu đừng hồ đồ nữa! Cậu thì chỉ biết ăn chơi phá hoại thôi! Dì Vân là người từng trải, nghe dì Vân đi! Giao binh phù ra đi!”

“Dù tôi có là thằng phá gia thì gia nghiệp của tôi cũng phải do tôi phá. Không có lý nào phải giao cho người ngoài!” Đường Thập Nhất không nhúc nhích, tiếp tục giằng co với Tưởng Lệ Vân, hắn không dám lơi lỏng dù một giây, chỉ sợ ánh mắt mình lộ ra chút nào nao núng.

Không khí đang căng như dây đàn, đột nhiên hai tiếng súng từ đâu nổ vang chát chúa, liền sau đó cửa bị đạp “rầm” ra, sĩ quan Đàm xông vào, mặt vẫn lạnh như tiền, như thể hai cái xác nằm ngoài cửa hoàn toàn không liên quan đến hắn, theo sát hắn là mười mấy người lính cầm súng, chỉ một thoáng hơn chục họng súng đã ngắm thẳng vào đám đông có mặt.

“Đường tư lệnh, chúng tôi đến theo lệnh, mời ngài ra chỉ thị.” Sĩ quan Đàm bước tới trước mặt Đường Thập Nhất, hắn liếc xéo Tưởng Lệ Vân, quát: “Bỏ súng xuống.”

“…” Tưởng Lệ Vân đâu ngờ Đường Thập Nhất có chuẩn bị quân cứu viện, bà ta đành tạm chịu thua, buông tay xuống.

Sĩ quan Đàm rời mắt khỏi bà ta, lại nhìn Đường Thập Nhất, hỏi: “Đường tư lệnh, mời ngài ra chỉ thị.”

“Không được làm hại những người ở đây, năm mươi người hộ tống tôi về nhà, những người khác rút về doanh trại.” Đường Thập Nhất thở hắt ra, lại ôm quyền chào các vị trưởng bối tứ phía, “Hôm nay Thập Nhất vô ý mạo phạm, nhưng là vì có người gây sự trước, đã làm các vị hoảng sợ rồi. Tiền cơm rượu hôm nay tôi mời, giờ Thập Nhất xin cáo từ, các vị cứ tự nhiên.”

Trước những nòng súng đen ngòm, đám đông chỉ còn biết gật đầu cam chịu, Đường Thập Nhất bước ra khỏi khách sạn Hòa Bình, lên xe, đến lúc đó hắn mới dám thả lỏng toàn thân vốn đang cứng ngắc, hắn ngả người ra ghế, quệt mồ hôi, “Sĩ quan Đàm, sao anh biết mà tới tiếp ứng tôi?”

“Là Bạch tiên sinh nói tư lệnh bảo chúng tôi đến, không phải ạ?” sĩ quan Đàm sửng sốt hỏi lại, “Anh ta nói sẽ lấy tiếng súng làm hiệu…”

“Bạch Văn Thao à?” Đường Thập Nhất vô cùng kinh ngạc, dù bằng cách nào đó anh ta biết hắn phải đến dự tiệc của Tưởng Lệ Vân, cũng đoán được đây là tiệc Hồng Môn, nhưng không lý nào anh ta thần kỳ đến mức đoán được Tưởng Lệ Vân sẽ bắn một phát đạn chỉ thiên a, “Anh ta đâu rồi?”

“Không biết, anh ta nói xong là đi luôn, nói là Thập Nhất gia cho anh ta tiền bảo anh ta chuyển lời, chuyện khác anh ta không biết.” sĩ quan Đàm đáp, “Anh ta cầm theo một món tiền lớn thật nên tôi tin lời anh ta.”

“Không phải tôi trách anh, sĩ quan Đàm.” Đường Thập Nhất hít sâu một hơi, mở cửa sổ xe ra, hắn định hút điếu thuốc cho tỉnh táo ngờ đâu vừa nhìn ra ngoài đã thấy một bóng người thập thò ở đầu đường, hắn lập tức hét lên “Dừng xe lại!” rồi vội mở cửa lao xuống, “Bạch Văn Thao!”

Bóng người đằng trước vừa nghe tiếng Đường Thập Nhất thì bỏ chạy luôn, Đường Thập Nhất đuổi một quãng xa vẫn không sao bắt kịp, hắn đành vừa thở hổn hển vừa réo chửi bọn vệ sĩ chạy theo sau, “Đuổi đi chứ gì nữa!!”

“Rõ!” thật ra cũng không thể trách mấy người lính này được, bọn họ chỉ thấy Đường Thập Nhất lao khỏi xe nên đuổi theo thôi, bọn họ đâu có biết vì sao hắn chạy, giờ Đường Thập Nhất ra lệnh họ mới hiểu ra, liền vội vã chia làm ba ngả chặn đường, chỉ một lát sau họ đã dồn được Bạch Văn Thao vào một con hẻm rồi lôi hắn trở lại cho Đường Thập Nhất.

“Buông ra! Tự tôi đi được!” bị mấy người lôi xềnh xệch làm vết thương dao chém trên vai trái Bạch Văn Thao lại chảy máu, hắn giãy thoát khỏi bọn họ rồi tự bước tới xe Đường Thập Nhất.

Đường Thập Nhất đã đứng dựa cửa xe đợi Bạch Văn Thao, đến khi hắn tới gần Đường Thập Nhất mới nhíu mày hỏi một người “áp giải” hắn: “Sao anh ta lại bị thương? Mấy người động thủ à?”

“Không phải a, tư lệnh! Chúng tôi chỉ tóm anh ta lại chứ không hề nổ súng!” người nọ vội vàng lắc đầu.

“Tôi bị thương từ trước rồi, không liên quan gì đến họ.” Bạch Văn Thao nhìn nhìn Đường Thập Nhất rồi hất mặt đi, “Thập Nhất gia, trước giờ chỉ có tôi bắt cướp thôi, hôm nay mới được cướp bắt lần đầu đấy, xin hỏi ngài có việc gì ạ?”

Đường Thập Nhất quay sang nói vài câu với sĩ quan Đàm, sĩ quan Đàm gật đầu, dẫn lính lùi ra xa khoảng năm, sáu bước, Đường Thập Nhất mở cửa xe bảo Bạch Văn Thao lên, “Lên xe rồi nói.”

“Thập Nhất gia, tôi…”

“Lên xe!” vốn Đường Thập Nhất đã không vui, ban đầu hắn còn cố làm bộ quân tử lễ nghĩa giờ hắn bất chấp luôn, hắn cau mày nửa lôi nửa đẩy Bạch Văn Thao vào xe.

“Cậu làm gì thế hả?! Tốt xấu tôi cũng là cảnh sát đấy, cậu đừng có quá đáng!!” Bạch Văn Thao bị ép vào xe, lại ngã ngửa xuống ghế, khó khăn lắm hắn mới ngồi lại được, vai thì đau, hắn cũng tức điên người, hắn làm gì sai hả, hắn lại còn cứu người nữa chứ, thế quái nào hắn lại bị đối xử như tội phạm thế này?!

“Anh còn biết anh là cảnh sát cơ đấy?” Đường Thập Nhất cũng ngồi vào xe, hắn đuổi nốt tài xế ra rồi mới nói tiếp, “Tưởng Lệ Vân là bà trùm đấy, gã loong toong như anh cũng dám dây vào bà ta à?”

“Ngài đừng có nói bừa, tôi dính dáng đến Tưởng gia bao giờ.” Bạch Văn Thao đảo mắt, cố tình làm lơ chuyện lừa quân đội lần này.

“Sĩ quan Đàm nói tôi biết cả rồi, anh còn chối nữa!” Đường Thập Nhất túm áo hắn, “Nói đi, sao anh biết Tưởng Lệ Vân sẽ bày kế hại tôi, lại biết cả bà ta sẽ nổ súng dọa tôi nữa? Không nói được tôi sẽ coi như anh là gián điệp của bà ta, tôi bắn chết anh!”

“Đường Thập Nhất, sao cậu vô lý thế?!” Bạch Văn Thao đẩy hắn ra, “Tôi mà là gián điệp của bà ta thì việc gì tôi phải cứu cậu!”

“Thế tại sao anh biết!” Đường Thập Nhất quyết không buông tha.

“Cậu tưởng tôi là thầy bói hả, tôi biết làm sao được! Tôi đoán đấy!”

“Đoán à?! Coi như anh đoán được Tưởng Lệ Vân định ép thằng phá gia này giao binh quyền đi, nhưng làm sao anh đoán được cả bà ta sẽ bắn dọa tôi? Nói đi! Có phải anh thông đồng với bà ta diễn kịch không, định lừa tôi tin anh phải không?!”

“Tôi cần gì cậu tin tôi hả! Tin mài ra mà ăn được hay sao?!”

“Lại còn cãi!” Đường Thập Nhất bất thần rút khẩu súng dắt hông ra dí vào trán Bạch Văn Thao, “Nói ra!”

Gần như cùng lúc, Bạch Văn Thao cũng rút luôn khẩu súng dắt sau lưng ra dí vào cằm Đường Thập Nhất, “Đừng tưởng chỉ cậu có súng!”

Sĩ quan Đàm đứng canh bên ngoài đã nhận ra tình thế, hắn vội vàng lao tới, Đường Thập Nhất giơ tay kia lên ý bảo hắn không cần lại gần hơn, “Cảnh sát tan sở vẫn mang súng cơ đấy, mai tôi phải hỏi cục trưởng Lương có phải ông ta mới sửa điều lệ cảnh binh không mới được.”

“… tôi mang súng là để đề phòng, nếu xảy ra chuyện thật tôi sẽ bắn trước tiếp ứng cho cậu, tiện thể làm hiệu cho sĩ quan Đàm xông vào!” Bạch Văn Thao thực là thấy oan ức tột đỉnh, hắn tức đến nỗi ném luôn súng xuống, giơ tay lên bịt vết thương trên vai, “Tôi còn cải trang thành hầu bàn để vào trong sảnh… đúng là hảo tâm bị sét đánh, chó cắn Lã Đồng Tân ()!”

“Anh chửi cũng gieo vần à?!” Đường Thập Nhất phì cười, bỏ súng xuống, đoạn vươn vai một cái, “Ra là Bạch tiên sinh thích cứng hơn mềm đấy, biết thế thì lúc đầu chẳng phải nhẹ nhàng với anh.”

Bạch Văn Thao sửng sốt vài giây rồi đỏ rần mặt, “Cậu lừa tôi à?!”

“Ai bảo vừa thấy tôi anh đã bỏ chạy, làm như tôi định ăn thịt anh không bằng.” Đường Thập Nhất rút khăn tay ra, băng vết thương cho hắn, “Giúp tôi chuyện lớn như vậy lại không chịu tranh công, Bạch Văn Thao a, cuối cùng anh là ai vậy?”

“Tôi là một thằng ngu! Năm lần bảy lượt bị ngài đùa bỡn!” Bạch Văn Thao cố đẩy tay Đường Thập Nhất ra, “Lúc thì là công tử ăn chơi, lúc thì là tư lệnh gà mờ, lúc thì ông chủ tốt, lúc lại bạn bạn bè bè, lúc thì… thì… tôi mới là người phải hỏi câu Đường Thập Nhất rốt cuộc là ai đấy!”

“Lúc thì là gì nữa hả? Trùm buôn thuốc phiện phải không?” Đường Thập Nhất khinh khỉnh nhìn hắn, đã thế thì thôi, hắn thả luôn cái khăn tay cho rơi xuống giữa hai người, như thể đột nhiên vạch một đường ngăn giữa họ, “Nếu anh thấy tôi đáng ghét vậy thì đến cứu tôi làm gì?”

“Làm sao tôi biết được vì sao, đằng nào tôi cũng không định thấy ngày mai báo đăng tin cậu phơi xác đầu đường, hoặc mấy hôm nữa phải vớt xác cậu dưới cầu Hải Châu.” Bạch Văn Thao vốn định sỉ vả thêm mấy câu, mà thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Thập Nhất hắn cũng tắt cả lửa giận, “Có điều kể cả tôi cứu cậu, tôi cũng biết cậu sẽ phải đi.”

“Tôi không đi đâu cả, tôi ở lại Quảng Châu.” Đường Thập Nhất đáp cương quyết.

“Thập Nhất gia à, tôi không phải bọn họ, tôi coi cậu là bạn tôi thật tôi mới khuyên cậu đi.”

“Tôi biết anh nghĩ cho tôi, nhưng dưới tay tôi có năm nghìn người, năm nghìn cái miệng phải ăn. Ở Quảng Châu tôi còn có thể nghĩ cách nuôi sống họ, đến nơi khác tôi là ma mới, tay nắm binh quyền, tiền đầy hầu bao, anh nghĩ bọn ma cũ ở đó sẽ hoan nghênh tôi à? Đến lúc đó có lẽ còn uất ức hơn ở Quảng Châu!”

“Vậy cậu đi một mình đi!”

“Để năm nghìn người ở lại Quảng Châu làm lưu manh du thủ du thực à? Bạch cảnh quan a, tôi chỉ sợ lúc đó anh đánh không lại Chu Truyền Hi đâu!”

“Sao cậu cứng đầu thế nhỉ! Cậu sợ quân đội của cậu chịu uất ức, chẳng lẽ cậu không lo họ theo cậu sẽ phải làm Hán gian à?!”

“Thôi đi thôi đi, chúng ta đừng cãi nữa, mất tình cảm!” Đường Thập Nhất khoát tay cắt lời Bạch Văn Thao, “Các đại gia Quảng Châu người chết người bỏ chạy, sớm muộn cũng sẽ đi sạch, nhưng Đường gia thì không, Đường Thập Nhất này sẽ không bỏ gia hương, tôi nhất định sẽ kiên cường đến cùng, tôi sẽ bảo vệ Quảng Châu!”

“Mọi người đi hết cậu kiên cường cho ai xem!” Bạch Văn Thao thấy Đường Thập Nhất một khi cứng đầu lên thực là liều mạng còn hơn mình, “Chẳng lẽ cậu thực sự muốn về sau có một tấm bia tưởng niệm khắc ba chữ ‘Đường Thập Nhất’ sao? Ha, đúng là kiên cường thật, kiên cường như trâu vậy!”

“Bạch Văn Thao! Đừng tưởng anh cứu tôi là được nói gì thì nói nhé!” Đường Thập Nhất cũng nổi giận, hắn bất chợt nhào tới, Bạch Văn Thao tưởng hắn muốn động tay chân, vội vàng ngả người né tránh, không ngờ Đường Thập Nhất chỉ nhoài người mở cửa xe phía Bạch Văn Thao, “Anh xuống đi! Tôi không cần anh lo cho tôi!”

“Cậu cáu cái gì a!” Bạch Văn Thao dở khóc dở cười, lúc đầu ai bắt hắn vào đây chứ?

“Anh tưởng anh là ai hả? Anh tưởng anh đáng làm bạn của Đường Thập Nhất này à?” Đường Thập Nhất xô hắn ra khỏi xe, “Tôi lợi dụng anh đấy, anh biết thừa còn gì!”

Bạch Văn Thao nghĩ đêm nay mình bị giội nước lạnh hơi bị nhiều, mà câu nói vừa xong đâu chỉ là nước lạnh, quả thực là chùy băng đâm thẳng vào tim hắn, hắn leo khỏi xe, cúi đầu nghiến răng nói với Đường Thập Nhất, “Hảo tâm bị sét đánh, chó cắn Lã Đồng Tân, tôi chửi cậu không có sai!”

“Cút!”

Đường Thập Nhất co chân đạp tới, Bạch Văn Thao liền nhảy lui lại rồi ra sức xổ toẹt một bãi nước miếng xong mới giận đùng đùng quay lưng bỏ đi.

Lưu Trung kinh ngạc nhìn hai người cãi vã, hồi lâu sau ông ta mới dám tới gần, hỏi Đường Thập Nhất đang giận điên người, “Thưa lão gia, giờ ta đi đâu ạ?”

“Đi về!” Đường Thập Nhất túm cái khăn tay trên ghế, nghiến răng vo thành một nắm rồi quăng ra khỏi xe.

======

() yên quán: nơi mở ra để bán thuốc phiện. Ở đây có loại hình, ‘công yên quán’ = những nơi có sự bảo hộ của chính quyền, có thể do chính chính quyền đứng tên hoặc không nhưng phải chia lợi nhuận cao cho nhà cầm quyền, ‘tư yên quán’ = những nơi mở dưới danh nghĩa cá nhân, trong thời kỳ này thường hoạt động nhỏ lẻ, đôi khi bị cấm để dồn nguồn khách cho công yên quán.

() chó cắn Lã Đồng Tân: câu đầy đủ là ‘Cẩu giảo Lã Đồng Tân, bất thức hảo nhân tâm’, nôm nghĩa là “Chó cắn Lã Đồng Tân, không biết ai là người có lòng tốt”, ý nói việc làm điều tốt mà bị đối xử lại tệ bạc, hàm ý phê phán những người bạc bẽo vong ân.

Hợ hợ, câu này có tích truyện phía sau, bạn nào quan tâm có thể search bằng tiếng Việt nhé:).

Truyện Chữ Hay