Ngày ngả về chiều, những dãy đèn nê-ông đỏ vàng rực rỡ chập chờn sáng lên như hàng mốc biểu trưng cho thành phố. Hoa gạo đỏ thắm rụng dày trên mặt đất, bánh xe kéo nghiến qua thảm hoa đỏ để lại một khoảng sặc sỡ nhàu nhĩ khó coi. Đường Thập Nhất liếc nhìn dưới chân, vừa vặn lọt vào mắt là mớ hoa rụng bị dày xéo đến không còn nhìn ra màu sắc vốn có nữa, hắn nhíu mày, không muốn bước xuống xe.
“Tiến lên chút nữa đi, nhanh nhanh lên!” một người đàn ông trung niên đậm người chạy vượt lên xe kéo, ông ta móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán rồi bảo phu xe kéo lên chỗ sạch sẽ hơn đằng trước, đoạn quay lại nói với Đường Thập Nhất, “Thiếu gia, qua bên đó sạch hơn cậu hẵng xuống.”
“Khách sạn Ái Quần lớn thế này mà trước cửa cũng không biết quét dọn cho sạch, chẳng bằng đến rạp Bình An xem hát cho xong.” Đường Thập Nhất phủi phủi bộ đồ Tây ca-rô thời thượng trên người. Ngũ quan hắn thâm thúy, vốn nên là một chàng thanh niên sáng sủa tinh anh vậy mà lại tự biến mình thành bộ dạng ăn chơi đàng điếm, đuôi mắt trời sinh hằn một nếp mảnh dài chỉ càng khắc sâu thêm tướng mạo đa tình phong lưu của một cậu ấm nhà giàu.
“Biểu thiếu gia không thích xem hát, cậu ấy nói chỗ đó ồn ào quá, khách sạn Ái Quần này là tự tay cậu cắt băng khánh thành nên biểu thiếu gia mới chọn tổ chức ở đây.” người đàn ông trung niên này tên Chu Bính Quyền, là quản gia của Đường Thập Nhất. Lão gia của Đường gia là Đường Thiết đã qua đời, vốn ông ta nên gọi Đường Thập Nhất là “lão gia”, nhưng gọi thiếu gia hơn hai mươi năm, nhất thời thật khó mà sửa miệng. Với Đường Thập Nhất mà nói Chu Bính Quyền này cũng gần như người thân trong nhà, trước nay vẫn gọi “Quyền thúc, Quyền thúc”, bởi vậy hắn cũng không để tâm đến chuyện xưng hô này.
Đường Thập Nhất bĩu môi, vẫn nguyên thái độ khinh khi bỡn cợt. Phó Dịch Viễn mà không thích xem hát ư? Không thích xem hát thì anh ta giấu hai nàng tiểu hoa đán ở Đông Sơn làm cái gì? Chẳng qua anh ta sợ trống chiêng náo nhiệt át mất giọng điệu hùng hồn của anh ta, thành ra không dọa được mình mà thôi. “Ừm, cũng được, lâu lâu chưa được ăn sủi cảo thủy tinh của Ái Quần rồi, lát nữa bảo nhà bếp làm một xửng đem về cho Tiểu Đào ăn thử.”
“Dạ, thiếu gia.”
Đương nói chuyện xe đã đến cửa bên kia khách sạn, đứa nhỏ trực cửa mau mắn cúi rạp mình nói, “Chào buổi tối Thập Nhất gia!”
“Ừm, lanh lợi lắm, Quyền thúc.” Đường Thập Nhất giơ tay, Quyền thúc liền móc tờ giấy bạc mười đồng trong túi ra đưa cho thằng bé, “Chỗ Phó thiếu gia bao nhiêu người đến rồi?”
“Lão gia và thiếu gia Trình gia, La gia đều đã đến, Trịnh lão gia đổ bệnh nên chỉ có thiếu gia đến, mợ chủ Tưởng cũng đến rồi.” thằng nhỏ trực cửa được cho tiền liền hỏi gì đáp nấy, còn đáp thật tường tận.
Ba nhà Trình, La, Trịnh đều là những tiệm buôn, tiệm bạc lớn nhất Quảng Châu. Lão gia Trình gia, La gia đều còn mạnh, thiếu gia Trình gia là Trình Nhất Nặc và thiếu gia La gia, La Chí Minh hơn Đường Thập Nhất hai, ba tuổi đều đã lập gia đình. Trịnh thiếu gia Trịnh Thừa Chi lớn nhất, lão gia nhà ấy xem ra sức cũng sắp tàn, bởi vậy bấy nay hắn đã đứng ra làm chủ gia đình. Tưởng gia thì dở nhất, vì nhà đó chuyên những nghiệp bất chính, thuốc phiện, đánh bạc, cho vay nặng lãi không ngón gì không dính vào, nhưng Tưởng lão gia đau ốm quanh năm, công việc trong nhà hoàn toàn do vợ ông ta là Tưởng Lệ Vân gánh vác. Cũng may bà ta có bản lĩnh để Đường Thiết để mắt đến nên mấy mối làm ăn bất chính đều để cho nhà đó làm… không sai, Đường gia nắm phần lớn cổ phần trong mọi chuyện làm ăn của Tưởng gia, nên nói cho cùng ấy vẫn là của Đường gia cả. Mà sự thực là không chỉ Tưởng gia, vốn liếng của cả ba đại gia Trình, La, Trịnh hầu hết đều thuộc về Đường gia, chênh nhau bất quá chỉ là sáu hay bảy phần mà thôi.
Nếu Đường gia chỉ là một thương nhân đàng hoàng hoặc một băng xã hội đen liều lĩnh, tuyệt đối không có chuyện thâu tóm được cả hắc đạo bạch đạo Quảng Châu… Đường gia khác với mọi gia tộc khác ở chỗ họ có quân đội. Không phải như đám quân phản động tạp nham ở Hoa Đông, Hoa Bắc, quân đội của Đường gia được huấn luyện chính quy ngay giữa Quảng Châu, người nào người nấy đều oai vệ cường tráng, thỉnh thoảng còn ra mặt giúp cảnh sát Quảng Châu tróc nã tội phạm, chính sở cảnh sát cũng từng trao tặng bằng khen danh dự cao quý nhất cho Đường lão gia.
Chỉ là, sau hôm nay đội quân ấy sẽ mang họ gì, không ai dám nói trước.
Đường Thập Nhất bước lên lầu, vào phòng thượng khách, người gác bên ngoài thấy Đường Thập Nhất cũng không mấy câu nệ, chỉ cười khì mở cửa cho hắn, bên này mở bên kia ngó vào trong phòng báo, “Thập Nhất gia đến rồi!”
“Thập Nhất, sao giờ mới đến a!” Phó Dịch Viễn vừa nghe nói lập tức đứng dậy khỏi bàn mạt chược, đích thân ra đón Đường Thập Nhất vào, “Anh cứ nghĩ hay cậu bị tiểu thư nhà nào níu chân rồi, giờ có lẽ gọi đồ ăn lên trước để các thúc bá lót dạ đã nhé.”
“Đâu có tiểu thư nào, chẳng qua là ra cửa mới biết xe bị xẹp lốp, đành phải gọi xe kéo chạy vội đến đây.” Đường Thập Nhất cười đi tới bên bàn, lại nhường qua nhường lại với Phó Dịch Viễn hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi xuống ghế chủ tọa, “Dịch Viễn, anh là anh họ của em mà, anh cả như cha, anh họ cũng là anh, bảo em ngồi ghế này của anh em còn mặt mũi nào nữa?”
“Thập Nhất, giờ cậu là lão gia của Đường gia rồi, cũng là tư lệnh của anh, đương nhiên phải ngồi ghế chủ tọa ấy rồi, à không, không phải tư lệnh, là ông chủ chứ, ha ha, anh cậu cầm quân lâu ngày quen miệng, đừng để bụng nhé.”
Phó Dịch Viễn cười ha hả, lão gia thiếu gia mấy nhà kia cũng vào bàn, mười người ngồi thành một vòng tròn, đối diện với Thập Nhất là mợ chủ Tưởng gia Tưởng Lệ Vân, bà ta mới ngoài bốn mươi, đương tuổi sung sức, mặc sườn xám mà thân hình vẫn duyên dáng mảnh mai thật là hiếm có.
Mọi người đã đến đông đủ, đương nhiên thức ăn sẽ được dọn lên, trong bữa Đường Thập Nhất lại được nghe cơ man là lời khen ngợi khách sáo, nhưng lần này Phó Dịch Viễn rõ ràng là muốn đoạt quyền nên câu chữ hắn ta nói cũng không chỉ đơn thuần là tán tụng đãi bôi nữa, từ đầu đến cuối toàn nhắc lại chuyện năm năm trước mình cầm quân giúp Đường gia ra sao, còn nói Đường Thiết lão gia, cũng là cậu của hắn coi trọng tài năng rồi để tâm bồi dưỡng hắn thế nào, nói đến cùng còn nhỏ vài giọt nước mắt khiến mọi người ngồi đó cũng thổn thức theo.
“Chậc chậc, Dịch Viễn cháu đừng buồn, Thiết gia trên trời có linh thiêng biết cháu hiểu chuyện thế này chắc cũng vui lòng lắm.” Tưởng Lệ Vân rút khăn tay ra chấm khóe mắt.
“Không, cháu thật là phụ lòng cậu tin tưởng, giờ mong muốn duy nhất của cháu là giúp Thập Nhất kế thừa được gia nghiệp, tiếp tục dẫn dắt mọi người xây dựng Quảng Châu này.” Phó Dịch Viễn quay sang, nâng chén rượu kính Đường Thập Nhất.
“Ôi chao! Anh họ anh muốn hại chết em a!” Đường Thập Nhất vội chộp lấy tay Phó Dịch Viễn rồi lắc đầu quầy quậy, giọng điệu cũng kích động hẳn lên, “Anh xem em trói gà không chặt thế này, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ chứ biết thừa kế gia nghiệp làm sao a! Đừng bảo thừa kế, cả đội quân của anh em cũng chẳng dám nhận đâu, anh nhớ không hả, hai năm trước anh dẫn em đi duyệt binh em chẳng trúng nắng ngất xỉu là gì! Anh làm thế này là bảo em đi chết rồi!”
“Thập Nhất, có gì từ từ nói, sao cứ tùy tiện treo cái chết ngoài cửa miệng vậy!” Trình lão gia Trình Xuân Lâm chen lời khuyên nhủ, “Dịch Viễn cháu cũng thật là, không dưng lại nhắc đến chuyện ấy làm gì! Thập Nhất nó đã kịp chuẩn bị tâm lý gì đâu!”
“A, tại cháu sai cháu sai, làm Thập Nhất giận rồi.” Phó Dịch Viễn vẫn giơ chén rượu lên uống, Đường Thập Nhất thấy hắn uống cũng đành phải theo, “Thập Nhất, vừa xong anh nói bừa quá, cậu đừng để bụng nhé.”
“Thập Nhất sao có thể so đo chuyện đó.” Đường Thập Nhất đặt chén xuống, liếc mắt nhìn một lượt những người có mặt. Thái độ ai nấy đều rất kín đáo, xem ra họ cũng không muốn Phó Dịch Viễn ép hắn nhường ngôi ngay bây giờ, nếu không vừa xong Trình Xuân Lâm đã chẳng lên tiếng giải vây giùm hắn. “Thực ra phải nói thế này, Thập Nhất mong anh đừng so đo với em.”
“Hửm?” lỗ tai Phó Dịch Viễn và tất cả đám đông đều dựng đứng ngay tức thì, “Thập Nhất cậu nói ngốc nghếch gì vậy, vốn đều là của em, ai còn so đo cái gì.”
“Em chỉ mong từ giờ anh đừng ngại nuôi thêm một đứa ăn hại.” Đường Thập Nhất đứng dậy, chậm rãi bước vòng quanh bàn, thong thả đặt tay lên vai từng người một, “Tám trăm cân vàng thỏi ở tiệm của Trình gia, bảy phần vốn trong cửa hàng của Trịnh gia, bảy nhà hàng cho thuê của La gia, Tưởng gia… ha ha, cháu cũng chẳng nhớ cha cháu bảo mợ Tưởng đang buôn cái gì nữa, nói chung là… cháu biết các thúc bá, cả các anh ngồi đây đều là trợ thủ đắc lực của cha cháu, nhưng Thập Nhất tự biết mình chỉ là một gã phong lưu, thực sự chẳng có tài cán gì, càng không dám nói câu “từ nay mọi người hãy tin tưởng theo cháu” a.”
Bàn tay Đường Thập Nhất lướt tới vai Tưởng Lệ Vân nhưng không đặt xuống, hắn chỉ cúi mình chào lịch lãm như một quý ông Tây phương rồi gỡ đóa hồng đang cài trên ngực áo xuống, chìa cho bà ta. Tưởng Lệ Vân sửng sốt ngẩng lên, vừa hay ánh mắt đụng độ cặp mắt đang cười của Đường Thập Nhất, đen nhánh mà sáng lấp lánh.
“Thập Nhất…”
Phó Dịch Viễn muốn nói lại bị chén rượu Đường Thập Nhất rót đưa cho chặn lời, “Anh họ à, không phải em khiêm tốn đâu, mà là xưa nay cha em đã không nuôi dạy em như một người thừa kế rồi, anh xem, ông để em sống tự do từ bé, có bao giờ đánh mắng em không có chí tiến thủ đâu? Mười sáu tuổi cha lại cho em sang Anh học hai năm, giờ thì trung hiếu nhân nghĩa là gì em đâu có rõ, trong bụng toàn lý luận kinh tế thực dụng của bọn quỷ Tây mà thôi. Em đã nghĩ rồi, em nghĩ nghiêm túc ấy, sản nghiệp Đường gia lọt vào tay em thì quá lắm chỉ ba năm là bại hết, đến lúc ấy em sẽ phải tự làm nuôi thân, nhìn cái mạng thiếu gia này của em xem, làm công cho thiên hạ kiểu gì mới được? Chẳng bằng em giao cả cho anh quản lý, chỉ cần anh nuôi em ngày ba bữa, ăn tiêu không phải lo nghĩ là được, anh cả như cha, đây là em đang không quản mặt mũi muốn nhận anh làm cha đó, anh họ à, anh có bằng lòng nuôi thêm một đứa ăn hại không?”
Phó Dịch Viễn sửng sốt một hồi lâu mới sực hiểu ra Đường Thập Nhất đang hai tay dâng gia nghiệp cho một kẻ khác họ như mình, thiếu chút nữa hắn đã sung sướng nhảy cẫng lên bàn mà gào rú rằng “Mẹ kiếp ta đổi đời rồi!!”, hắn kích động vồ lấy tay Đường Thập Nhất, giàn giụa nước mắt tỏ lòng trung nghĩa, “Thập Nhất, thế này là em giết anh rồi! Đều là tại anh không tốt, anh không dạy dỗ em tử tế, không làm gương được cho em! Không không, em yên tâm, chỉ cần anh còn một hơi thở nhất định địa vị của Đường gia ở Quảng Châu sẽ không sa sút một li nào! Ai dám nói càn với Đường Thập Nhất anh quyết chặt tay chặt chân bọn chúng!”
“Ai nha, em thèm vào tay chân chúng nó, gớm chết đi được!” Đường Thập Nhất nhún vai, rút khăn tay ra bưng miệng ra bộ chịu không nổi.
“Ha, người nhà binh nó vậy, em đừng trách a!”
Một bữa tiệc Hồng Môn () phút chốc trở thành lễ nhường ngôi hoành tráng, đám nhà giàu vốn định đến xem Đông Tây tranh chấp rồi làm ngư ông đắc lợi giờ chỉ còn biết phụ họa nói “người một nhà cả, còn khách sáo làm chi”, bất quá không ai trong bọn họ không thừa hiểu bụng dạ lẫn nhau.
Thực tình họ chỉ muốn Đường Thập Nhất quyết giữ gia nghiệp không nhả ra, thậm chí đòi lại cả binh quyền trong tay Phó Dịch Viễn, đuổi Phó Dịch Viễn cút về Thẩm Dương tranh cướp địa bàn với người Nhật Bản. Còn loại phá gia như Đường Thập Nhất họ lật đổ dễ dàng hơn lật Phó Dịch Viễn nhiều, Đường gia thâu tóm Quảng Châu quá lâu rồi, bọn họ cũng muốn được thử cảm giác giẫm đạp lên kẻ khác mà hưởng thụ chứ.
“Hừ, thằng phá gia Đường Thập Nhất này còn hèn hơn ta tưởng!”
La lão gia La Sơn thở phì phì ngồi vào ô tô, La Chí Minh con ông ta cũng lên xe, “Cha đừng nóng, kể cả Phó Dịch Viễn mình cũng chẳng ngại đấu với hắn một trận.”
“Hừ, Đường Thiết mà biết con lão thế này chắc phải nhảy từ quan tài dậy bóp cổ nó mất!” La Sơn vỗ đầu La Chí Minh, “Con gắng lên cho cha, còn mụ đàn bà nhà họ Tưởng cũng thủ đoạn không vừa đâu!”
“Thủ đoạn mấy cũng chỉ là một người đàn bà thôi.” La Chí Minh khinh khỉnh nhún vai.
Trở lại với Đường Thập Nhất, hắn đã bảo phu kéo xe hạ mui xe xuống, đêm về gió lớn, hắn lại uống chút rượu nên đâu muốn trúng gió. Xe lắc lư chạy xuyên qua phố, đến cầu Sa Diện thì hai người lính mặc quân phục Anh đứng ra chặn đường, phu kéo xe dừng lại quay đầu nói với Đường Thập Nhất, “Ông chủ, quá giờ mất rồi, không qua được tô giới () nữa.”
“Hửm?” Đường Thập Nhất vừa nhắm mắt thiếp đi một lát, nghe phu kéo xe nói vậy mới rút đồng hồ bỏ túi ra xem, hóa ra đã mười một giờ rồi.
Trong lúc Đường Thập Nhất xem giờ Quyền thúc đã lo lót xong, xe kéo lại được đi tiếp, Đường Thập Nhất cũng không thiết ngủ nữa, hắn ngồi ngắm những đốm đèn đường ẩn hiện qua khe hở mui xe.
Còn cách cổng nhà hắn năm cột đèn đường nữa, hai bóng người lọt vào tầm mắt Đường Thập Nhất. Là một nam một nữ đang trò chuyện, nam thì hắn không biết, chỉ thấy đại để ngũ quan đoan chính, còn nữ không phải là Tiểu Đào người hầu nhà hắn sao?
Con nhỏ này, giờ còn biết nhân lúc chủ nhân vắng nhà để hẹn hò với trai à? Đường Thập Nhất mỉm cười, lát nữa về nhất định phải hỏi cho ra chuyện.
Đường Thập Nhất đã thấy Tiểu Đào, đương nhiên Tiểu Đào cũng thấy hắn, cô vội nói với Bạch Văn Thao, “Chết rồi, lão gia nhà em về rồi! Em phải về thôi, Văn Thao anh cũng đi mau đi, giờ này em sợ anh không về được đâu.”
“Yên tâm, anh đã nói trước với lính gác rồi, để anh đưa em đến cửa, quanh đây đường tối mà cây cối um tùm thế này không an toàn a.” Đảo Sa Diện này là tô giới của Anh, thường hay nghe chuyện người nước ngoài cưỡng bức phụ nữ Trung Quốc, Bạch Văn Thao sao có thể để bạn gái bé nhỏ như hoa như ngọc của mình đi về một mình được.
“Ừ thì đưa đến cửa thôi nhé, thiếu gia nhà em hôm nay đi dự tiệc của biểu thiếu gia, giờ chắc đang giận lắm, gặp anh không chừng sẽ đánh đó!” Tiểu Đào che miệng cười, làm bộ múa may dọa hắn.
“Thiếu gia nhà em hung dữ vậy, sao cứ ba câu lại nghe em nhắc anh ta hở?” Bạch Văn Thao bẹo má cô, “Không sợ anh ghen a?”
“Không biết mắc cỡ, đàn ông đường đường còn ghen!”
“Ai nha, xem anh có cho em biết tay không!”
Hai người cười nói ồn ào, chỉ một loáng đã tới biệt thự của Đường gia, Bạch Văn Thao đứng nhìn Tiểu Đào vào trong nhà rồi mới lưu luyến quay đầu ra về.
Tiểu Đào vừa vào nhà đã thấy đèn trong sảnh bật sáng trưng, Đường Thập Nhất đang ngồi bắt chéo chân nhìn cô cười, “Tiểu Đào về muộn quá a, em còn bận rộn hơn lão gia nhỉ!”
“Lão gia đừng có ghẹo người ta mà, ngài chẳng thấy rồi là gì!” ngày thường Đường Thập Nhất đối với người hầu rất ôn hòa thành ra Tiểu Đào ăn nói cũng không kiêng kị gì, lúc này hai má cô đỏ ửng, ngón tay bất giác lần lần sờ cái vòng bạc đeo trên cổ.
“Có thấy rồi! Anh chàng đó trông thế nào nhỉ, có đẹp bằng lão gia của em không?” Đường Thập Nhất cười vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, Tiểu Đào ngồi xuống, hắn lại chỉ xửng sủi cảo thủy tinh trên bàn trà, ý bảo cô ăn đi.
“Trên đời làm gì có anh chàng nào đẹp hơn lão gia đâu!” câu này của Tiểu Đào hoàn toàn không phải nịnh nọt, ngược lại còn giống đang pha trò hơn, “Thập Nhất nương diễn Dương Quý phi còn được nữa là!”
“Con nhỏ này càng ngày càng hư hỏng a!” nghe cô nhắc lại chuyện mình ngày bé Đường Thập Nhất tức khí bưng luôn xửng sủi cảo thủy tinh lên đưa cho Quyền thúc, “Quyền thúc, không ai cần ăn khuya đâu, mang lại nhà bếp đi!”
“Đừng mà đừng mà! Lão gia em sai rồi!” Tiểu Đào vội kéo tay áo Đường Thập Nhất nhận lỗi, “Em nói thật chứ bộ, ảnh không có đẹp như lão gia, cơ mà đàn ông đẹp xấu đâu quan trọng gì, cái chính là anh ấy đối với em rất tốt, lại cần cù chí thú, không lo ra tơ tưởng đến ai bao giờ, vậy là quá đủ rồi.”
Đường Thập Nhất nhìn Tiểu Đào, biết cô nói thật lòng hắn cũng đổi giọng nghiêm túc, “Nếu đúng là người tốt như vậy ta sẽ cho em đi, nhân lúc tuổi còn xuân gả cho anh ta nhé.”
“Được, đợi lão gia cưới phu nhân em cũng sẽ lấy chồng, không làm bóng đèn quấy rầy thế giới của hai người đâu.” Tiểu Đào chớp chớp mắt nói.
“Con nhỏ ngốc này, nói vậy nếu cả đời ta không rước phu nhân nào về thì em sẽ ở vậy mãi hả?”
“Nhưng em đi rồi nhà này không phải sẽ càng quạnh quẽ sao…” nói đến đó Tiểu Đào vội giơ tay bưng miệng, tự biết mình lỡ lời.
Đường Thập Nhất nhíu mày, đoạn thở dài nói, “Em mới mười bảy tuổi, đừng có bắt chước bà lão bảy mươi đi.”
Tiểu Đào vẫn hai tay che miệng, gật đầu lia lịa, chỉ thiếu điều quỳ xuống xin Đường Thập Nhất chớ nên khổ tâm, có điều nếu cô thực tình làm vậy chỉ e Đường Thập Nhất càng không thể nguôi ngoai được.
“Thôi bỏ đi, em ăn sủi cảo thủy tinh đi.”
“Dạ!” Tiểu Đào nghe lời bưng xửng bánh lên, bước vội vào nhà bếp.
Đường Thập Nhất ngửa đầu ra sô pha, mở mắt nhìn lên trần nhà rộng thênh thang. Lo hậu sự cho cha xong xuôi hắn đã cho giải tán gần hết người hầu kẻ hạ trong nhà, đến hôm nay nhà chỉ còn hắn, Quyền thúc, vợ Quyền thúc là dì Linh, Tiểu Đào và người làm vườn kiêm tài xế Lưu Trung nữa thôi.
Người ta đều nói Đường Thập Nhất ham chơi, ừ phải, không thứ gì hắn chưa chơi qua, hoa đán minh tinh người mẫu, thậm chí nữ sinh hắn đều từng tán tỉnh, nhưng tất thảy chỉ là hoang đàng bên ngoài. Về đến nhà hắn không ưng gặp một ai, lại càng không thiết khoác trên mình lớp vỏ ăn chơi trác táng lúc thường nữa. Đủ ăn đủ mặc là tốt rồi, đi đứng sinh hoạt không bao giờ cần người hầu hạ, thực ra mà nói về cốt cách Đường Thập Nhất giống Đường Thiết, cha hắn như từ một khuôn đúc ra, chỉ là, mấy năm gần đây hắn ẩn mình quá tài tình, khiến ai ai cũng tưởng hắn là một khúc củi mục hết thuốc chữa.
Chờ xem, bao gỗ mục rồi sẽ bị tuốt vỏ, đến lúc đó các vị thúc bá anh cả chớ để bị thanh gươm bén bên trong phạt ngang cuống họng a.
—-
() tiệc Hồng Môn: bạn nói cái này bao giờ chưa nhở, hình như rồi =))~ thôi nói lại, Hồng Môn yến là bữa tiệc Phạm Tăng bày ra để ám sát Lưu Bang, trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Về sau cụm từ “Hồng Môn yến” – tiệc Hồng Môn, được dùng để chỉ những dịp hội hợp được tổ chức với mục đích ám hại ai đó được mời đến tham gia.
() tô giới: là phần đất Trung Quốc cắt cho các nước tư bản đến buôn bán, định cư.
vầng, và trên đây là Thập Nhất gia =)) và nói chung thì cái thời bến Thượng Hải này nó luôn cho bạn một cảm nhận sâu sắc rằng… đâu đâu cũng là cáo chồn hết chơn =))~ tự dưng nhớ cậu quá ta =))~
cơ mà để bạn nói, nếu cậu vẫn cho chúng ta (hoặc là chỉ cho bạn thôi:”> ~) cảm giác hông biết cậu đang tung hoành ở thời đại nào mà chỉ hao hao như hồi nào đó, thì đây… bạn cam đoan, gia sẽ đưa các tình iêu trở về đúng cái thời mà ta nên ở… đó nha:”)) ~ ờ giờ mới để ý, hết đến =))))~
dồi, bạn vừa chứng tỏ là mình vẫn còn chăm chỉ lắm đó nhe x”)))) ~